Nhưng mà, trong lòng sắp bị lời thoại bạch liên hoa của bản thân làm cười chết rồi.
Bởi vì cô phát hiện ra, tùy theo lời của bản thân mình nói ra, thần sắc trên mặt của mấy người ở đây cũng theo đó mà có hơi áy náy. Mấy người này, chắc chắn thiếu tiền của An Quốc Cường vẫn chưa trả, nhưng nhà thiếu nhiều tiền nhất thần sắc ngược lại trở nên tức đến thở hổn hển.
Hồ Ái Đệ miễn cưỡng giữ nụ cười trên mặt: “An Hoa, chuyện này thím không rõ. Hôm qua chú hai cháu đến thành phố tìm anh họ cháu, bây giờ vẫn chưa trở về. Trong nhà này thím không làm chủ được, hay là cháu đợi ông nội bà nội tan tầm trở về rồi chúng ta lại thương lượng với nhau một chút, sau đó gọi điện thoại cho anh họ cháu ở bên đó hỏi thử nhé?”
Mọi người thấy không có gì náo nhiệt để xem nữa, thì đã thu dọn trở về nhà nấu cơm rồi.
Trước khi đi, có mấy thím tốt bụng kéo tay An Hoa, hỏi cô tình hình của An Quốc Cường, mấy người này phần lớn đều là người nhìn An Quốc Cường trưởng thành nên hiểu rõ được sự thiên vị của hai ông bà An Thiết Ngưu và Hoàng Thảo Thảo. Lén lút nói với An Hoa, nếu hai người này làm khó cô, thì đến nhà bọn họ ăn cơm.
An Hoa không ngờ rằng An Quốc Cường nhiều năm như vậy không trở về quê mấy, vậy mà vẫn còn người nhớ đến ông. Lập tức dẹp hết suy nghĩ của bản thân nghiêm túc trả lời câu hỏi của các vị lớn tuổi.
Cho đến khi tất cả mọi người đều rời khỏi nhà họ An, An Hoa mới nghe thấy Hồ Ái Đệ thở phào nhẹ nhõm. An Hoa thầm nghĩ, lúc này cho bà thở phào nhẹ nhõm, một chút nữa tôi sẽ cho bà biết tay.
Đợi chuông tan tầm vang lên, An Thiết Ngưu, Hoàng Thảo Thảo còn có hai người con gái An Ngân, An Đồng của An Quốc Phú cũng vừa trở về, nhìn thấy An Hoa đang ngồi trên bàn cơm, cùng lúc kinh ngạc hô: “Sao cháu lại đến đây?”
An Hoa quay đầu, mỉm cười nhìn mấy người nhà họ An.
Từ sau khi người trong thôn rời đi, An Hoa lôi Hồ Ái Đệ kéo đông chỉ tây khiến cho Hồ Ái Đệ vốn dĩ muốn đi gọi điện cho con trai cũng không có năng lực để thoát. Bây giờ thấy người nhà đều đã trở về, bà ta lập tức đưa mắt nhìn hai đứa con gái của mình.
An Ngân và An Đồng đã ở trên ruộng làm việc cả buổi sáng, đang vô cùng mệt mỏi. Thấy An Hoa hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ gọn gàng xinh đẹp tỏa sáng của lúc trước, toàn thân bụi đất. Giống như uống nước lạnh vào tháng tám vậy, cả người thoải mái không thôi. Bỏ qua những thứ khác, hai chị em lập tức tiến đến bên cạnh An Hoa, chặn tầm mắt của cô với Hồ Ái Đệ, thuận tiện bắt đầu mở miệng châm biếm cô.
An Hoa thấy Hồ Ái Đệ lén lút kéo hai ông bà vào trong sân, thì biết bọn họ đang thương lượng cách đối phó rồi. Chỉ là theo kế hoạch của cô, chuyện nhà cô trên cơ bản là sẽ truyền đi cả cái đại đội Hồng Miên này.
Ba người đó, cho dù là có biện pháp gì đi nữa, chỉ cần bọn họ vẫn còn muốn chức vụ tài xế đó, thì chắc chắn sẽ không ở tại thời điểm này xé rách mặt với mình.
“Vợ Quốc Phú, hàng bồi thường An Hoa này đến đây lúc nào vậy?” Hoàng Thảo Thảo vô cùng hung ác nhìn về chỗ An Hoa, phun một cục đờm ở trên đất, miệng không sạch sẽ mắng hai câu.
An Thiết Ngưu cũng là dáng vẻ thần sắc u ám.
Mặc dù Hồ Ái Đệ nghe chồng mình nói An Hoa làm hư chuyện lớn của ông ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]