Những thanh niên trí thức cũng từng khuyên nhủ cô ta, cô ta vẫn như mọi khi không chịu thay đổi, họ đều cảm thấy lòng tốt của mình thật sự là bị chó ăn. Về sau, đám thanh niên trí thức cũng không bao giờ cho cô ta mượn nữa.
Sau đó, có lẽ Tưởng Tú Hà cũng phát hiện ra tất cả những thanh niên trí thức đều từ chối cho cô ta mượn đồ, cô ta cảm thấy ấm ức và tức giận. Mỗi lần cô ta nhìn các thanh niên trí thức đều hằn học, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa.
Các thanh niên trí thức coi cô ta tàng hình không thèm đếm xỉa gì đến cô ta, sau một thời gian cô ta tự mình dừng lại, không hỏi vay thanh niên trí thức nữa nhưng vẫn gửi tiền và thức ăn về nhà, nhưng phải trên cơ sở cô ta có thể tự duy trì nhu cầu sinh hoạt của mình rồi mới gửi tiền về.
Vẻ mặt của Tưởng Tú Hà lập tức đông cứng lại, cô ta nhìn vào mắt Lý Hồng Anh giống như ánh mắt của mình chứa đầy chất độc, âm u nói: "Tôi đang nói chuyện với thanh niên trí thức Giang, cô bớt lo chuyện bao đồng đi, đồ nhiều chuyện!"
Lý Hồng Anh đỏ mặt trước những lời kinh tởm mà Tưởng Tú Hà nói, cô ấy ngẩng cao đầu, hung hăng đáp trả: "Tôi nghe những lời ghê tởm này xong sắp nôn ra cả bữa ăn đêm qua luôn! Cô là kẻ vong ơn bội nghĩa chết tiệt, đồ con nợ! Tôi nói không đúng à? Mượn đồ mà chẳng bao giờ trả, cô đếm xem cô đã mở miệng mượn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-nu-phu-thanh-nien-tri-thuc/3911893/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.