Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sở Chí Quốc không nghỉ tay, cười mỉm, trả lời Trần Dung Phương: “Anh đã hái bảy lưng thùng lá dâu rồi, đủ rồi, tằm trong đội sản xuất bây giờ ăn không nhiều như thế đâu. Dung Phương, em đừng lo lắng cho anh, chân của anh cũng không cần dùng lực, chỉ là động tý tay, không sao cả.”
Vẻ mặt Trần Dung Phương lo lắng, đôi chân của Sở Chí Quốc quan trọng nhất là không được chạm vào nước. Vị trí của mảnh ruộng này khá ổn, thùng đập không đặt trên ruộng. Miễn là chân của Sở Chí Quốc không bị ngâm trong nước, sẽ không có chuyện gì.
Biết tính của Sở Chí Quốc, cô ấy nói với anh ấy: “Vậy anh cẩn thận, buổi tối về nhà em sẽ lau lại chân cho anh bằng rượu thuốc.”
“Được rồi.” Sở Chí Quốc nở nụ cười đáp lại.
Cả Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương đều là những người thật thà và làm việc rất chăm chỉ.
Nhiều đội viên trong nhóm đã rất ngạc nhiên khi thấy hai người họ giống như đang thi đấu, khắp người tràn đầy nguồn năng lượng vô tận.
Ngay cả Lưu Thiêm Tài, người cũng đã rất nỗ lực, cũng thầm gật đầu, tính cách của cặp đôi này thực sự không còn gì để nói. Nếu không phải trình độ học vấn thấp thì đã có thể phát triển lên cao hơn rồi.
Sau một ngày tuốt lúa, các thành viên trong đội trả lại công cụ sản xuất cho lữ đoàn, Lưu Thiêm Tài làm một bản tóm tắt thường ngày, khi đang định kết thúc một ngày để về nhà, Lưu Thiêm Tài đột nhiên nói: “Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-chi-gai-phuc-doan/4380126/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.