Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Niên Xuân Hoa có chút xấu hổ, nhưng bà ta cũng biết rằng con trai cả và con dâu cả của mình tuy ngốc thì ngốc thật, nhưng không phải người bất hiếu.
Nhưng, họ không có phúc! Lòng hiếu thảo của con quỷ nghèo thì có ích lợi gì? Làm người, phải biết chấp nhận số phận của mình.
Niên Xuân Hoa thở dài, nói kiểu khác: “Chúng nó thỉnh thoảng cũng có hiếu, nhưng lòng chúng nó quá ác! Phúc Đoàn chỉ là một đứa trẻ, chúng nó lại bắt nạt con bé. Lần này tôi đến để lấy quần áo của Phúc Đoàn, tôi phải kiểm tra xem có thiếu quần áo nào không, nếu thiếu thứ gì, tôi phải dùng vé vải đi may, ôi, thím xem, đối với trẻ con mà lòng dạ đã độc ác như thế, sau này tôi già không làm gì được, làm sao tôi có thể nhờ cậy vào chúng nó chứ?”
Thím hai Tống nghe là đã hiểu, tất cả chỉ là cái cớ.
Thím ấy nhíu mày: “Có thiếu quần áo gì không? Không phải chỉ cần bảo Phúc Đoàn đếm là được rồi sao? Phúc Đoàn có bao nhiêu quần áo thì chính con bé phải biết rõ ràng chứ. Dù sao họ cũng là con trai và con dâu của bà, vài chục năm nữa, bà vẫn phải dựa vào họ, đừng làm loạn quá đáng nữa.”
Thím hai Tống nhìn Phúc Đoàn trắng trẻo nõn nà, vỗ vỗ đầu cô bé: “Phúc Đoàn, cháu giỏi thật đấy, sao không tự mình đếm quần áo đi? Mau khuyên bà nội đừng tức giận nữa.”
Thím hai Tống cũng có ý tốt, nếu như hai nhà xảy ra chuyện, chẳng phải Phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-chi-gai-phuc-doan/4380106/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.