Vả lại, Lâm Dư Dư làm người không tệ, Lý Thu Hồng cũng vậy, ở cùng nhau rất thích hợp, chứ để Lâm Dư Dư tự tìm chỗ ở thì cô đâu biết tính tình từng người ra sao? Cũng chỉ có người địa phương như bà mới biết bản tính con người nơi đây. Nói vậy không phải là để vạch khuyết điểm của người khác mà chỉ là nói thật thôi. Lý Thu Hồng nghe thì không hiểu cái gì hết: “Thanh niên trí thức Lâm muốn tìm chỗ ở á? Đây là chuyện gì vậy?” Lâm Dư Dư cảm thấy vợ đại đội trưởng đúng là thần trợ công, cô cũng tính sống ở đây, còn muốn thương lượng với thím Lý một chút, không ngờ vợ đại đội trưởng đã nói thay rồi, còn cần cô tự mở miệng nữa sao? Vợ đại đội trưởng kể lại mọi chuyện một lần nữa: “Tóm lại là, Dư Dư và thanh niên trí thức sống không hòa hợp nên muốn dọn ra ngoài ở, tôi thấy chỗ này của cô thanh tịnh, cũng có phòng ở, Dư Dư dọn lại đây còn có thể chăm sóc cho Ôn Lễ. Đương nhiên, chờ cô hết bệnh rồi cũng có thể chăm sóc Dư Dư một chút, mọi người quan tâm chăm sóc lẫn nhau cũng tốt lắm.” Đương nhiên, vợ đại đội trưởng cũng cố ý muốn bày tỏ thiện ý với Lâm Dư Dư, nghe ý của chồng bà là muốn cho Lâm Dư Dư làm bác sĩ của đại đội, chính là bác sĩ đó, bà đương nhiên sẽ hy vọng thanh niên tri thức Lâm sẽ nhớ mình từng giúp cô. Lý Thu Hồng đang lo không biết làm thế nào để cảm ơn Lâm Dư Dư vừa nghe vợ đại đội trưởng nói vậy lập tức nói: “Vậy thì tốt quá, nhà tôi còn có một gian phòng trống, phòng này hướng Nam, ở rất thoải mái.” Nhà Lý Thu Hồng xây theo hình chữ U, vì nhân khẩu ít nên chính giữa là nhà chính, hai bên là hai gian phòng, gian phòng thứ ba này vừa đúng hướng Nam. Gian phía bên trái chia thành hai phòng, phía trước là phòng Lý Thu Hồng, cũng là hướng Nam, phía sau là phòng chứa đồ, lương thực cất ở chỗ đó. Gian bên phải cũng chia như vậy, phía trước là phòng bếp, phòng phía sau có phòng tắm nên để tắm rửa. Lúc trước xây như vậy là tính cả phòng cho cháu trai, nhưng... Bởi vậy nên nhà Lý Thu Hồng còn gian phòng trống, chính là gian hướng Nam bên cạnh nhà chính, Lâm Dư Dư biết rõ kết cấu nhà bà, còn rất hài lòng với căn phòng đó. Đã là phòng hướng Nam còn có phòng tắm, ở nông thôn tìm được phòng ở như vậy đã là tốt lắm rồi. Đối với lời mời của Lý Thu Hồng, Lâm Dư Dư cũng không có do dự: “Vậy... Vậy cảm ơn thím Lý.”
Lý Thu Hồng: “Khách khí làm gì, cái gì cũng không bằng cô đã cứu tôi một mang, vẫn là là nhờ cô khuyên giải tôi đó, cô bé ạ.” Lâm Dư Dư cảm động nói: “Thím thu lưu cháu cũng là một phần ân tình, ngoài mẹ cháu ra, thím là người đối xử với cháu tốt nhất, nhưng mẹ cháu ly hôn với cha cháu rồi tái giá từ sớm, bên cha cháu cũng không thích cháu vì cháu là con gái, cháu.. cháu vẫn luôn chỉ có một mình.” Lý Thu Hồng: “Về sau cháu cứ yên tâm ở đây, cha Đại Sơn cũng mất sớm, một mình thím làm quả phụ nuôi con trai lớn mà sau con trai cũng mất, có con gái tri kỷ sống chung với thím, thím cũng rất vui.” Lâm Dư Dư: “Vậy cháu đi làm việc trước, xong việc cháu dọn qua đây nhé.” Lý Thu Hồng: “Được, cháu bận gì cứ làm cho xong đi.” Lâm Dư Dư: “Sao không thấy Tiểu Ôn Lễ ạ?” Lý Thu Hồng: “Ôi, thím vừa bị bệnh một cái, cỏ heo trong nhà đều do thằng bé cắt về cho heo ăn, đứa nhỏ này sáng sớm đã đi cắt cỏ heo rồi.” Tim Lâm Dư Dư thắt lại, Tiểu Ôn Lễ nhà cô đã bao giờ vất vả như vậy chứ? Nhưng cô cũng không nói gì thêm, bởi vì cô biết, ở thời đại này trẻ con đều phải trải qua những việc như vậy, việc cô có thể làm chỉ là sau khi chuyển tới đây thì giúp thằng bé nhiều hơn: “Ôn Lễ thật là đứa bé ngoan, đứa trẻ ngoan như vậy cũng nên đi học rồi thím nhỉ?” Cô đang muốn hỏi thăm xem Lý Thu Hồng có ý định cho Tiểu Ôn Lễ đi học không. Theo cô thấy, Lý Thu Hồng tốt với Tiểu Ôn Lễ như vậy, hẳn là có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]