Hiện tại tiền lương của anh khẳng định là không mua nổi chiếc xe này, trong nhà có thể có được chiếc xe này, còn cần phải nói sao? Xe vợ mua cho.
Anh, Tạ Minh Đồ, ăn cơm mềm.
Tô Hiểu Mạn cười: “Rõ ràng anh mới là đại lão của nhà chúng ta, không có anh thì tiền của nhà chúng ta cũng không kiếm được.”
“nếu không anh giải thích với người ta thử xem.”
Miễn cho lòng tự trọng của người đàn ông nhà mình bị tổn thương.
“Giải thích cái gì?”
Tô Hiểu Mạn giơ tay sờ đầu anh: “Giải thích nói son môi là anh làm giúp em, nghiên cứu phát minh sản phẩm cũng là anh tăng ca quản lý giúp em, chuyện làm ăn của Mạn Mạn đều dựa vào anh cả đó.
“Không giải thích.”
“Anh muốn ăn cơm mềm.”
Tô Hiểu Mạn cười chủ động hôn người đàn ông nói muốn ăn cơm mềm này, hai người hôn nhau, mặc kệ rốt cuộc cơm mềm hay là cơm cứng, người trong nhà như bọn họ biết là được rồi.
*
Hai đứa nhỏ Tạ Nghiên và Tạ Dao cũng tới thời điểm nhận chữ luyện chữ rồi, đương nhiên là Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ phải dạy hai tiểu gia hỏa này biết chữ rồi, thằng bé Tạ Nghiên này giống Tạ Minh Đồ, chẳng cần cha mẹ phải dạy dỗ, nó đã sớm nhận thức được không ít mặt chữ, cũng có thể viết ra được, học chữ mau, học thuộc cái gì cũng nhanh.
Mà Tạ Dao thì sao, về phương diện này cô bé giống hệt như những đứa trể con khác, học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626945/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.