Chương trước
Chương sau
Liễu Thục Phượng hiện giờ mỗi ngày đều sống vô cùng thoải mái, mỗi ngày tản bộ vài bước, sau đó ôm cháu trai nhỏ của mình xem Tivi màu, bà còn mở một quầy bán quà vặt ở trong thôn, bán chút nước có ga nước đá đồ ăn vặt linh tinh.

Trong nhà người khác không có tủ lạnh, chỉ có nhà bà có mua hai cái tủ đông lớn do con gái mua cho, bà tự mở một quầy bán quà vặt kiếm tiền hàng tháng, coi như là tiền tiêu vặt.

*

Lần trước Tô Hiểu Mạn mua một chiếc xe máy cho trong nhà, những người khác trong nhà cũng đều không biết đi, ông nội Khương bà nội Khương Quan sư phụ tuy rằng cảm thấy cục sắt này vô cùng ngầu lòi, nhưng là bọn họ vẫn là càng ái người già 28 Đại Giang.

Cưỡi xe đạp đi ra ngoài hóng gió, mới là xu thế hiện nay của mấy ông bà già ở công viên.

Lái xe máy cái gì, ảnh hưởng lỗ tai.

“Đạp xe đạp khỏe mạnh, còn có thể rèn luyện thân thể.”

“Này cái gì xe máy, kỳ kỳ quái quái.”

“Đúng rồi đúng rồi.”

“Mấy người trẻ tuổi các cậu, cũng nên rèn luyện nhiều một chút đi!!!!!”

Cho nên mua xe máy này về, chỉ có một mình đồng chí Tiểu Đồ chuyên lái, Tô Hiểu Mạn tuy rằng mua xe máy, nhưng cô cũng không biết lái xe máy, cô cũng không tính học, cô đi xe máy nhìn cũng không đẹp chút nào.

Cô chỉ cầm cameras, chụp không ít bức ảnh Tạ Minh Đồ đang lái xe máy, cô còn lấy mũ bảo hiểm khi Tạ Minh Đồ lái máy bay để cho anh đội lên đầu làm mũ bảo hiểm.

Tạ Minh Đồ ngồi trên xe máy rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn là dựa theo yêu cầu của vợ yêu, ở trên xe bày ra những tư thế kỳ kỳ quái quái.

“Anh nhìn này, anh nhìn này, rất hợp đúng không, cái mũ bảo hiểm màu trắng này rất xứng đôi với chiếc xe máy em chọn đó nha!”

Hiện giờ Tạ Minh Đồ phụ trách việc nghiên cứu phát minh những mô hình ở trong bộ môn, đồng thời anh còn phải quản lý một tiểu đội các nhân viên bay thử. Có nhiều lúc Tạ Minh Đồ còn phải tự mình tham gia việc bay thử, đây là một công việc vất vả và nguy hiểm nhưng mà cũng cực kỳ kích thích".

Tai anh cũng dễ dàng nghe ra một vài chuyện không thích hợp khi máy móc hoạt động, lúc trước trong một lần bay thử, suýt chút nữa đã xảy ra sai lầm, may là anh nghe ra được vấn đề đầu tiên nên lập được công lớn, mũ bảo hiểm màu trắng trên đầu anh hiện giờ là phần thưởng do đơn vị trao cho.

“Rất hợp.” Tạ Minh Đồ giống như một cái máy móc rối gỗ, dựa theo yêu cầu của vợ yêu mà bày ra một đám tư thế kỳ quái, mấy năm nay yêu cầu của vợ anh càng ngày càng cao, cũng không biết có phải do lúc trước chụp ảnh cho các cô gái ở đoàn ca múa nhạc lưu lại di chứng hay không, thế mà cô còn bảo Tạ Minh Đồ dựa nghiêng trên xe máy, tay chống cằm, quay đầu cười “Tà mị” với cameras.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰



“Tay chống cằm?” khóe miệng Tạ Minh Đồ giật giật, tại sao anh lại phải làm động tác tay chống cằm?

Nhưng lúc này anh vẫn rất chi là thành thật, anh đeo bao tay da màu đen, tay phải chống lên cằm của mình.

Tô Hiểu Mạn đang chụp ảnh cảm thấy không thích hợp, chạy tới lột bao tay da của anh ra: “Anh lại chống cằm đi.”

“Dùng mu bàn tay chống cằm, biểu tình phải lười biếng một chút.”

Tạ Minh Đồ: “?!!!!”

Biểu tình lười biếng một chút? Đó là hình ảnh như thế nào?!

Tạ Minh Đồ không lười biếng được, khuôn mặt tuấn tú của anh chỉ càng ngày càng nghiêm túc đứng đắn, cả người eo lưng duỗi đến thẳng tắp, khí chất như tùng như bách.

Lúc này Tô Hiểu Mạn càng ngày càng cảm thấy không khoẻ!

Đây là lái xe máy mà!! Tại sao lại nghiêm trang giống như đang lái chiến xa vậy chứ, loại đồ vật khốc huyễn như xe máy này lại càng thích hợp với kiểu tà mị cuồng quyến!

Cho dù chụp hết cả cuộn phim, cũng phải chụp được phong cách thích hợp.

Đến chỗ tà mị cuồng quyến!

Tô Hiểu Mạn: “Anh trai Tiểu Đồ ơi, anh có thể cười tà mị cho em xem không?”

Tạ Minh Đồ: “……”

—— cười không nổi.

Như thế nào là kiểu tà mị? đồng chí Tiểu Đồ không thể hiểu được cái từ này.

Tô Hiểu Mạn ghét bỏ mà nhìn anh một cái, nghĩ thầm đồ cặn bã, thật vô dụng, cười cũng không biết cười, rõ ràng trước kia ở trong sách là vai ác cơ mà.

Tạ Minh Đồ tháo mũ bảo hiểm ra, thò mặt lại gần, nhanh chóng thơm trộm một cái ở trên mặt vợ mình, đội mũ bảo hiểm lên trên đầu Tô Hiểu Mạn, làm động tác “Mời”.

“Vợ yêu ơi em dạy anh đi?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.