Cô cảm thấy có khả năng lúc về thằng bé sẽ được ăn món gậy trúc đảo thịt.
Quả nhiên không bao lâu sau người nhà họ Cố cũng tìm tới, Tô Hiểu Mạn cầm chén và dẫn thằng bé ra cho người nhà nó dẫn về.
Cố tiểu thiếu gia được chúng tinh phủng nguyệt từ nhỏ mà lớn lên, cuối cùng cũng đạt được thành tựu m.ô.n.g sưng lên.
Ngay cả ông bà nội cũng không muốn tha cho nó.
“Dao Dao, không thể tặng chén cho em được.” Tiểu mập mạp khóc náo loạn cả ngày, cũng không khiến cho người lớn đồng ý yêu cầu tặng quà cho bạn của thằng bé.
Tạ Dao lắc đầu: “Không sao cả, mẹ đã đặt cho em rất nhiều chén nhỏ có in hình mèo.”
Cố Quân Hằng bắt đầu cảm thấy vô cùng tủi thân: “Vậy về sau em vẫn sẽ gọi anh là anh Tiểu Hằng ư?”
Không tặng chén thành công, về sau liệu có phải vẫn sẽ là anh béo hay không đây?
Tạ Dao gật gật đầu, sau khi biết nó ăn một trận đòn, cô bé cũng rất chột dạ: “Anh Tiểu Hằng, mẹ mua cho em và anh trai một cái lu to, nói có thể trồng hoa súng, anh có muốn trồng hoa s.ú.n.g chung với em hay không?”
“Cũng có thể nuôi cá vàng nhỏ ở bên trong.”
Cố Quân Hằng ở lại nhà họ ăn cơm, cha mẹ nó một người tòng quân một người làm chính trị, ngày nào cũng vội vàng đi hội nghị và công tác, ngày hôm qua cha nó cho nó ăn món gậy trúc đảo thịt, sau đó lại không thấy bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626922/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.