Tô Hiểu Mạn rất vui vẻ, Tạ Minh Đồ thì nhìn cô vui vẻ, Tạ Dao thì thỉnh thoảng lại ngửa đầu nhìn chằm chằm môi mẹ mình một lần. Một nhà bốn người chỉ có mỗi bạn nhỏ Tạ Nghiên nghiêm túc dạo vườn bách thú, nhìn con hổ bên này một lúc lại xem con khỉ bên kia một chút.
“Gào gào……” Vừa đi vừa học theo tiếng hổ kêu.
Mà đôi cha con kia thì chỉ nhìn Tô Hiểu Mạn chăn chú.
Tới dạo vườn bách thú ngoại trừ người một nhà giống như bọn họ thì còn có không ít các cặp đôi, từ chuồng khỉ đi tới chỗ gấu trúc, dọc theo đường đi có không ít người đều đi theo và tới gần gia đình cô.
Bọn họ chỉ chỉ môi mình: “Son này là mua ở đâu vậy?”
“Là hàng mới nhập về ở phía Nam sao?”
“Hai người là diễn viên à?”
……
Sau khi bị hỏi liên tiếp, Tô Hiểu Mạn mới nhớ tới trước đây vẫn đang cấm tiêu thụ son phấn, chỉ có ở sân khấu hay trên màn ảnh cần tới đồ trang điểm mới có thể buôn bán được, nhưng cũng chỉ được mua theo cách đặc thù.
Gần đây những yêu cầu này đã được buông lỏng rất nhiều, thị trường đồ trang điểm cằn cỗi sẽ trăm hoa đua nở sớm thôi.
Đây chính là việc làm ăn có lời mà.
Lần này đến Đông Bắc, Tô Hiểu Mạn đã hạ quyết tâm phải rời khỏi đoàn ca múa nhạc hiện nay cô đang ở, tình hình của đoàn ca múa nhạc hiện giờ không giống với lúc trước nữa, cải cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626905/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.