Chương trước
Chương sau
Chu Hiểu Hiểu: “......Hai người đang nói cái gì vậy? Khương Ninh Phong cũng ở đây? Chẳng lẽ anh ta ta chính là người đàn ông tên ‘Phong’ kia?”

……Chuyện này đến tột cùng là sao vậy.

Sắc mặt Dương Mẫn Thanh hoảng hốt nói: “Cháu không tin…..”

Phong, anh ấy sao có thể là Khương Ninh Phong được chứ?

Quan Chấn Nhạc: “.......” Chuyến đi lần này thật đáng giá.

Ngay cả Quan Chấn Nhạc cũng không thể đoán được chuyện này sẽ phát triển thành như vậy, đây rốt cuộc là loại duyên phận thần kì và kì lạ gì chứ?

Chu Hiểu Hiểu: “Vậy Khương Ninh Phong anh ta ở đâu vậy?”

Quan Chấn Nhạc chỉ vào góc đối diện bên kia đường: “Ở đó.”

Ông ấy vừa dứt lời, thì một người đàn ông cao lớn đẹp trai liền xuất hiện ở góc đường bên kia, người đàn ông đó nhìn ba người họ nở một nụ cười rạng rỡ, đó không phải Khương Ninh Phong thì còn ai vào đây nữa?

Sau khi Khương Ninh Phong bước ra, ánh mắt của rất nhiều cô gái trẻ trên đường đều dừng ở trên người anh, Khương Ninh Phong cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện cụ thể của ba người bọn họ, lúc này anh còn nghĩ mọi chuyện đều đúng theo kế hoạch đã bàn bạc trước đâu.

Có lẽ sau khi nghe được lời nói từ chỗ thầy Quan Dương Mẫn Thanh đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.

Vì vậy anh thoải mái bước về phía ba người bọn họ, mắt của Dương Mẫn Thanh và Chu Hiểu Hiểu chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm anh ấy.

Trong lòng Dương Mẫn Thanh như có sóng to gió lớn đang trào dâng.

Khương Ninh Phong nghiêng đầu, động tác này là động tác tỏ ra ngây thơ mà anh họ được từ đứa em út của mình, anh chớp chớp mắt.

“Chào em, anh tên là Khương Ninh Phong, lần đầu gặp mặt……”

Tô Hiểu Mạn cùng Tạ Minh Đồ còn chưa ăn cơm trưa xong thì đã thấy hai người Quan Chấn Nhạc cùng Khương Ninh Phong quay về rồi.

Tô Hiểu Mạn thắc mắc hỏi: “Sao hai người về sớm vậy? Không phải nói còn muốn đi xem phim sao?”

Khương Ninh Phong thở dài lắc đầu cười, trông vẻ mặt thoải mái hơn một chút, anh cũng không nói gì cả, chỉ nói muốn đi chợp mắt một chút, để lại Quan Chấn Nhạc ở lại trả lời câu hỏi của hai người.

Hóa ra con gái nhà người ta sau khi nhìn thấy anh, bị dọa sợ vội vàng kéo bạn mình bỏ chạy mất.



Tô Hiểu Mạn: “…… Anh ấy không đuổi theo?”

Tạ Minh Đồ: “……”

Quan Chấn Nhạc: “Anh cả mấy đứa nói bỏ đi.”

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

“Làm gì đến mức đó, bộ dáng của anh cả cũng không đáng sợ đến mức dọa người ta chạy mất á?”

Quan Chấn Nhạc cũng phải than thở trước sự kỳ diệu của mối duyên phận này: “Cô gái đó trước đây giống như đã từng thích anh cả của hai đứa, nhưng cô bé đó lại không biết bạn qua thư từ của mình lại là thằng nhóc kia.”

Tô Hiểu Mạn kinh ngạc, “Duyên phận thực sự kỳ diệu như vậy sao?”

“Vậy sao cô ấy lại phải chạy?”

Quan Chấn Nhạc kể cho hai người nghe quá trình gặp mặt từ đầu đến cuối của hai người kia, Tô Hiểu Mạn sau khi nghe xong đều phải than thở rằng anh cả giống như lấy nhầm kịch bản của nam chính ngôn tình ngày xưa rồi, làm sao để khiến người khác hiểu lầm, anh ấy hành động như thế nào.

Đúng là một người lợi hại.

“Kia kết quả đâu?”

“Vậy bây giờ anh cả là đang vui hay đang không vui?”

Quan Chấn Nhạc lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, ta cũng phải đi ngủ đây, ngày hôm nay thật sự gặp được một chuyện vô cùng thú vị.”

Đã hai ba ngày trôi qua kể từ hôm Khương Ninh Phong gặp bạn qua thư của mình, Khương Ninh Phong cũng đã trở lại bộ dạng ban đầu, anh ấy dường như không bị đả kích gì cả, giống như một học sinh vừa trải qua kỳ thi cuối kỳ, lúc này đang thoải mái tự do mà huýt sáo cho gà con ăn.

Điều này khiến cho mấy người Tô Hiểu Mạn cũng không biết rốt cuộc anh ấy có từng thích cô gái họ Dương kia hay không nữa.

Lúc trước chưa gặp thì khẩn trương như vậy, bây giờ gặp rồi cả người lại tỏ ra như chưa từng có việc gì xảy ra vậy.

Tô Hiểu Mạn chạy đến hỏi Khương Ninh Phong là rốt cuộc anh ấy có từng thích bạn qua thư từ Dương Mẫn Thanh không.

Khương Ninh Phong lại thật sự nghiêm túc trả lời nói: “Có lẽ đã từng thích cô ấy.”

“Thế tại sao anh lại không đuổi theo cô ấy vậy?”

Khương Ninh Phong lắc đầu nói: “Bây giờ anh còn chưa suy nghĩ đến chuyện lập gia đình, vậy cần gì phải trì hoãn cô gái nhỏ nhà người ta chứ.”

Trước đây Khương Ninh Phong cũng không nỡ tuyệt giao với người bạn qua thư từ này của mình, nhưng bây giờ sau khi biết được người ta thật sự thích mình, người trốn tránh không gặp lại biến thành anh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.