Chương trước
Chương sau
Quan Chấn Nhạc hỏi anh ấy cười cái gì, Khương Ninh Phong cũng nói không nên lời vì nguyên nhân gì.

Nhìn em trai lái xe ba bánh, cứ buồn cười thế thôi!

Quá buồn cười!

Làm một ông anh già, anh nhịn cười quan tâm nói: “Em Trai, đừng quá mệt.”

Tạ Minh Đồ trừng mắt liếc mắt nhìn anh một cái, “ANh cả, chỉ sợ đêm nay tay em sẽ run.”

Quan Chấn Nhạc: “Được đấy chứ!”

Tô Hiểu Mạn nghẹn cười.

Khương Ninh Phong: “Còn tuổi nhỏ còn biết uy h.i.ế.p anh cả…… không phải anh là ca bệnh điển hình của em sao? Anh vì đại nghĩa diệt thân quên mình cho em thí nghiệm, em không biết cảm ơn thì thôi, thế nhưng em còn như vậy, nếu em xuất sư mà tới tay anh cũng khong trị khỏi được, thì thật đúng là nỗi thất vọng của giới y!”

Quan Chấn Nhạc: “……”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Tạ Minh Đồ: “Anh cả, anh đối với em tốt như vậy, em tranh thủ trị nhiều thêm mấy tháng cho anh nhé.”

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Khương Ninh Phong: “…… Em vẫn nên để anh trai đi sớm một chút thôi.”

Quan Chấn Nhạc làm cho Tô Hiểu Mạn không ít món ăn làm từ dược, những thứ này trước kia chỉ có Tô Hiểu Mạn ăn, hiện tại cũng không lãng phí mà Khương Ninh Phong cũng ăn cùng, càng ăn càng cảm thấy thơm, không nhịn được hỏi: “Cháo này bỏ thêm thứ gì vậy ạ? Càng ăn càng thơm, rất hợp khẩu vị của tôi.”

“Tôi muốn học làm .””

Quan Chấn Nhạc nhàn nhạt nói: “Cũng không bỏ thêm thứ gì khác.”

“chỉ bỏ thêm chút thuốc dưỡng thai mà thôi.”

Miếng cháo trong miệng Khương Ninh Phong suýt chút nữa phun ra ngoài.

“Vậy thầy còn nói thích hợp cho tôi ăn???!!!”

Quan Chấn Nhạc nói: “Cũng để trấn an cậu, không nghĩ tới cậu ăn xong nghiện.”

“ Cho nên để cậu ăn mấy miếng bánh quy để trung hòa chút xíu.”

Khương Ninh Phong: “... Tôi hoài nghi thầy là kẻ lang băm lắm nhá.”

Lời nói của ông thầy này, không đáng tin cậy cho lắm.

Quan Chấn Nhạc: “KHông cần hoài nghi, học y chỉ là chút sở thích nhỏ của bản thân mà thôi, học y là để nghiên cứu thực đơn càng dễ hơn.”



Khương Ninh Phong: “... Trách không được em trai tôi nói theo thầy học nấu ăn.”

Khương Ninh Phong là người tâm lớn, cho dù biết đó là cháo dưỡng thai, anh vẫn cứ ăn, sau khi ăn vài ngày lúc soi gương cảm thấy da mình đẹp hơn, hỏi cỏ phải đây là cháo dưỡng nhan của những quý phi trong cung ngày đó không.

Quan Chấn Nhạc: “Cháo dưỡng thai cậu cũng dám ăn, cháo dưỡng nhan cậu lại không dám?”

Khương Ninh Phong: “Tính chất không giống nhau.”

Anh vuốt mặt mình, lẩm bẩm nói: “Nếu mà ăn cháo dưỡng nhan mấy tháng, mặt tôi trở thành đẹp như hoa, lúc tôi trở lại làm sao dám gặp mấy người anh em được?”

Tô Hiểu Mạn: “...”

Anh cả Khương dùng từ mãnh như hổ.

Vừa quay đầu Tô Hiểu Mạn đi múc cho Tạ Minh Đồ non nửa chén chaoos dưỡng thai, Tạ Minh Đồ thụ sủng nhược kinh, thành thật mà bị đút ăn, ôm eo Tô Hiểu Mạn: “Mạn Mạn ăn không vô sao?”

“Chúng ta là vợ chồng mà, chia cho anh một chút.”

Quan Chấn Nhạc đứng một bên nói: “Con bé muốn nhìn xem hai anh em cậu đẹp như hoa như thế nào ấy mà.”

Khóe miệng Tạ Minh Đồ giật giật: “...”

Cuối cùng vẫn chỉ có mỗi mình Tô Hiểu Mạn ăn.

Sau khi Khương Ninh Phong từ chối ăn cháo dưỡng nhan, anh chạy tới hỏi Quan Chấn Nhạc: “Có thể nấu chút cháo bổ m.á.u ích khí cho tôi không? Ngon chút, tôi bị thương, nên nấu bồi bổ, ăn một lần thôi.”

Quan Chấn Nhạc: “Không có, cậu không sợ bổ cậu nứt ra à, cậu vẫn còn chưa kết hôn.”

Khương Ninh Phong: “...”

*

Bụng Tô Hiểu Mạn lớn lên từng ngày, trước kia cô còn không có cảm giác gì cả, lúc này mới chân chính hiểu ra rằng cô mang thai song sinh, hiện tại bụng như bong bóng bị thổi phồng lớn lên nhanh chóng, càng ngày càng rõ ràng, như một quả dưa hấu vậy.

Ngày nào Tạ Minh Đồ cũng sờ quả dưa hấu này của cô, hai người bọn họ chính là một đôi vợ chồng nông dân trồng dưa.

“Có phải hôm nay lại lớn thêm một chút hay không?”

Hoạt động cũng càng ngày càng bất tiện, sợ có chuyện gì xảy ra, đoàn ca vũ trực tiếp cho cô nghỉ phép, để cô yên tâm ở nhà dưỡng thai.

Mà đám gà con trong nhà cũng lớn lên từng ngày, đám gà vịt này ngày nào cũng ăn uống vui vẻ thả cửa, nhưng vẫn chưa thấy có con nào hi sinh cả.

Sau khi thím Trương cách vách biết được, khen Tô Hiểu Mạn nuôi tốt: “Vẫn là nhưng người trẻ tuổi như mấy đứa có kiên nhẫn.”

Tô Hiểu Mạn cảm thấy có thể do Tạ Minh Đồ nuôi tốt, chân nhân bất lộ tướng, anh mới là cao thủ nuôi gà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.