Đứa họ Khương đứa họ Tạ, còn có cái gì mà phong vũ lôi điện, phức tạp quá.
Sau khi Khương Ninh Phong giản lược bớt thì kể lại chuyện đã xảy ra cho Quan Chấn Nhạc nghe, sau khi Quan Chấn Nhạc biết thì chỉ gật gật đầu, không nói gì cả.
Chờ tới lúc ăn cơm, Quan Chấn Nhạc nhìn về phía Tạ Minh Đồ, trong ánh mắt nhiều vài phần trìu mến.
Nói chuyện cũng ôn hòa hơn ngày xưa.
“Thằng đệ, tới ăn cái này di.”
Khiến toàn thân Tạ Minh Đồ đều không thoải mái.
Tô Hiểu Mạn liền đem chuyện Khương Đình Điện với KHương Điện Đình nói cho anh nghe, Tạ Minh Đồ: “...”
“Không có liên quan gì tới anh hết.”
Tô Hiểu Mạn Cười: “Đương nhiên là không liên quan gì tới anh rồi, anh là Minh Đồ, anh thỏ con.”
“Còn có thầy cũng biết chút chuyện quá khứ của anh.”
“Vậy sao? Không trách được ánh mắt ông ấy nhìn anh không đúng lắm…” Ánh mắt Tạ Minh Đồ sâu kín, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tô Hiểu Mạn lén lút hỏi anh: “Có phải nhiều thêm vài phần từ ái? Anh có cảm nhận được chút ấm áp nào hay không?”
Ấm áp đến từ ông thầy già như mưa rền gió dữ.
Tạ Minh Đồ: “Không có.”
Anh mím môi, trong ánh mắt có một chút quang mang.
Tô Hiểu Mạn nhìn chăm chú vào đôi mắt anh: “Anh có ý định muốn làm gì? Em cứ cảm giác anh đang suy tính chuyện gì đó.”
Khóe miệng Tạ Minh Đồ treo một nụ cười nhẹ: “Nhân cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626860/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.