Tô Hiểu Mạn đang uống một chén cháo trong, Tạ Minh Đồ nói đi ra ngoài xử lý chút việc và làm cô ở nhà chờ, cô không vui cho lắm liền đem cái gối mềm bên cạnh quăng ngã rất nhiều lần.
Sau khoảng nửa tiếng, Tạ Minh Đồ mang về một ông lão có bộ râu cá trê, khóe mắt của Tô Hiểu Mạn trừu trừu, nghĩ thầm Cẩu Tử lại thuê ông lão.
Ông lão mang theo một cái hòm thuốc, đưa tay bắt mạch cho cô, sau khi hỏi thêm mấy vấn đề, ông thế mà mở ra cái bao châm cứu.
Tô Hiểu Mạn: “????!!”
Không phải cô không tin ông bác sĩ trung y mà Tạ Minh Đồ mang về tới, mà là cô có chút sợ cây kim, cô quay đầu nhìn xem Tạ Minh Đồ, ý hỏi ông lão trước mắt này là đáng tin cậy phải không.
Tạ Minh Đồ đứng ở bên cạnh cô.
“Đây là Quan lão tiên sinh.”
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Bác sĩ trung niên có bộ râu cá trê nhếch lông mày: “Cậu nói sai rồi, tôi cũng không già.”
Tô Hiểu Mạn: “…… Xin chào ông.”
“Đem tay vươn tới đây.”
Tô Hiểu Mạn nhanh chóng quay đầu đi, cô chưa từng bị người đ.â.m kim như thế này bao giờ, cũng không biết châm cứu của trung y đ.â.m trên da có cảm giác như thế nào.
Mắt thấy kim gần đ.â.m vào da, Tô Hiểu Mạn nhắm chặt đôi mắt lại, sau đó mới là sửng sốt, cô phát hiện kim đ.â.m ở trên tay không cảm thấy đau, hơn nữa còn là ấm, một lúc sau còn giống như là được người mát xa, nơi đó trở nên nhẹ nhàng và thoải mái.
Tô Hiểu Mạn mở mắt, có chút ngạc nhiên nhìn ông bác sĩ trung niên trước mặt, cô không nghĩ tới châm cứu thật sự có ích.
“Cảm thấy thế nào?”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, “Thoải mái hơn nhiều ạ.”
Cảm giác ghê tởm nặng nề ban đầu đã giảm đi, cô lại ngồi thẳng dậy, tinh thần so với lúc trước đã tốt lên nhiều.
“Đói bụng, em còn muốn ăn mì chua cay.” Tô Hiểu Mạn đáng thương vô cùng mà nhìn Tạ Minh Đồ.
Tạ Minh Đồ: “……”
Ánh mắt anh nhìn Quan lão đang ngồi đối diện Tô Hiểu Mạn, ông lão nhéo nhéo râu cá trê bên miệng mình, hướng về phía anh gật đầu, lúc này Tạ Minh Đồ mới xoay người đi vào phòng bếp.
Quan Chấn Nhạc đột nhiên mở miệng nói: “Cũng nấu giúp tôi một chén.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Anh không có gật đầu cũng không có lắc đầu, chỉ là sải lớn bước chân đi ra ngoài.
Trong phòng liền còn lại Tô Hiểu Mạn cùng thầy thuốc trung niên, Tô Hiểu Mạn suy đoán “Quan lão tiên sinh” này có thể ông bạn mà Tạ Minh Đồ khi “Làm công” đã quen, không cần nhiều lời, y thuật của ông ấy khẳng định rất cao minh.
Bằng không cũng sẽ không có nhiều phiếu thịt đến như vậy.
“Quan tiên sinh, cảm ơn ông, ông là một bác sĩ trung y phải không?”
“Vậy thì tôi gọi ngài là bác sĩ Quan nhé.”
“Lần này thật là cảm ơn ngài ạ.”
Quan Chấn Nhạc gật đầu: “Tôi họ Quan tên Chấn Nhạc, cô không cần gọi là Quan tiên sinh, cũng không cần gọi là bác sĩ Quan mà trực tiếp kêu tôi một tiếng sư phụ Quan là được.”
“Sư phụ Quan?” Tô Hiểu Mạn sửng sốt, không gọi bác sĩ, gọi sư phụ? Chẳng lẽ trước mắt bác sĩ Quan ngày thường còn công việc khác?
Quan Chấn Nhạc gật đầu: “Cô trực tiếp kêu tôi một tiếng sư phụ nghe sảng khoái hơn.”
“Vậy được rồi, sư phụ, đứa nhỏ trong bụng tôi không sao chứ?” Tô Hiểu Mạn cũng không nghĩ nhiều, theo ý đối phương nói mở miệng kêu lên.
Trước mắt sư phụ Quan người này nhìn vô cùng hòa ái dễ gần, hoàn toàn không giống như là phim truyền hình diễn lão trung y có tính cách kỳ quái, ngược lại rất bình dị gần gũi.
“Sẽ không có việc gì.” Quan Chấn Nhạc nhìn cô: “Yên tâm đi, phụ nữ đang mang mai muốn cẩn thận một chút.”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu.
Cô không có tiếp tục hỏi, liền sợ người này cho chính mình kê đơn trung dược, không nói đến việc cô có thể uống được hay không, trước hết là cô không muốn uống.
Hai đứa nhỏ trong bụng a, nhưng đừng lại lăn lộn mẹ các con nữa.
“Sư phụ, tiền khám bệnh……?”
Tô Hiểu Mạn cũng không biết đối phương muốn lấy bao nhiêu tiền khám bệnh, cũng không biết bác sĩ già có quy củ gì không, ví dụ như là không cần tiền, muốn phiếu thịt phiếu gạo du phiếu linh tinh.
Quan Chấn Nhạc lắc đầu, “Phí khám bệnh Tiểu Tạ đã trả xong.”
“Không nghĩ tới thằng nhóc này thế nhưng cưới được cô vợ đẹp như con, thật là kim ốc tàng kiều a.”
Tô Hiểu Mạn: “????!!!”
“Sư phụ, lúc trước đồng chí Tiểu Đồ có phải hay không giúp ông hái dược rồi?”
Quan Chấn Nhạc hỏi một câu trả lời một nẻo: “Cậu ta cùng tôi học một chút y thuật.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]