Tô Hiểu Mạn trơ mắt nhìn người đàn ông trước mắt nuốt tất cả mọi thứ trong miệng xuống, nôn nóng mà vây quanh bên cạnh cô.
Tên Cẩu Tử ngốc này, không nhả hạt!!!
“Anh nuốt xuống hết rồi hả? Anh không nhả hạt à?” Tô Hiểu Mạn vô cùng lo lắng mà nhìn anh.
“Mạn Mạn… em em em, vừa rồi em nói cái gì cơ?” Tạ Minh Đồ không dám hỏi câu cô nói ra, anh không thể tin được thứ mà tai mình mới nghe thấy, Mạn Mạn có khả năng mang thai ư?
Tuy rằng trước đó Tạ Minh Đồ còn trêu ghẹo rằng Tô Hiểu Mạn “có”, nhưng mỗi một lần anh và Tô Hiểu Mạn ở bên nhau, đều thành thật mà làm biện pháp an toàn, lần duy nhất để sót, chính là buổi tối ở thôn Kiều Tâm ngày đó.
“Mạn Mạn, chúng ta sắp có hai đứa con.” Tạ Minh Đồ thật cẩn thận ôm Mạn Mạn mà anh âu yếm, bác sĩ tiểu Tạ đáng thương thật sự không dám nói linh tinh, bộ dáng vừa khóc vừa nháo của Mạn Mạn hôm nay làm anh sợ hãi.
Nhưng mà anh cũng có thể lý giải được, cảm xúc của thai phụ chính là như vậy.
Tô Hiểu Mạn cầm màn thầu rúc vào trong n.g.ự.c Tạ Minh Đồ, lại cúi đầu gặm hai miếng, ủy khuất lên tiếng: “Em muốn ăn thịt, em muốn uống canh cá.”
“Được.”
Tạ Minh Đồ đưa cô trở về nhà, lại đi mua thịt và cá, chính bản thân anh thì không biết nấu, chỉ biết mỗi nấu canh, học món cá trích hầm cải chua mà Mạn Mạn làm, anh xin nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626826/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.