Sau khi nghe cô ấy nói như vậy, Tô Hiểu Mạn mới yên lòng, hy vọng đó chỉ là do cô không quen với chỗ ở mới này, mà không phải do khả năng mù đường của cô đã quá nặng không cách nào chữa được nữa, chứ nhỡ đâu sau này cô sinh đứa con gái di truyền thuộc tính mù đường của cô thì không ổn lắm, từ nhỏ đã bị lạc trong ngõ hẻm.
“Mau vào nhà ngồi.”
“Hôm nay anh rể không ở nhà ạ?”
“Anh ấy ở nhà đấy.”
Trường học của Tạ Minh Đồ vẫn chưa khai giảng, gần đây anh ấy có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, sau khi đưa Tô Hiểu Mạn đến đoàn ca múa, cũng không biết anh ấy có trực tiếp trở về nhà hay không.
Hai người cùng nhau đi vào trong nhà, tiểu Đinh đầu tiên để ý thấy căn phòng đổ nát ở phía tây: “.....”
“Bọn chị vừa mới chuyển đến đây không bao lâu, sân vẫn chưa được sửa chữa xong.” Tô Hiểu Mạn dặn dò Tạ Minh Đồ sửa chữa mấy gian phòng ở phía bắc trước, không cần vội vã sửa chữa mấy gian phòng phía đông, tây và nam làm gì cả, trong tứ hợp viện chỉ có hai người họ, chỉ cần sửa gian nhà ở phía Bắc là được rồi.
Ngôi nhà ở phía Đông và phía Tây không có người dọn vào ở, Tô Hiểu Mạn cũng không muốn ở chung sân với người khác, mấy gian nhà kia nếu không sửa chữa thì cứ để rách nát trống trải như vậy rồi để đồ lung tung cũng được.
Sợ nhất là có người thấy nhà người khác có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626819/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.