Đội mũ, quàng khăn quàng cổ, tay đeo bao tay lông thỏ, Tô Hiểu Mạn mặc một cái áo bông nhỏ kín mít thở ra một hơi, ở bên cạnh nhìn anh cười liên tục: “Muốn em cầm hai túi giúp anh không?”
Tạ Minh Đồ nhăn đôi mày anh tuấn: “Không cần, Mạn Mạn đứng ở bên nhìn anh là được rồi.”
Tô Hiểu Mạn nhìn người qua đường xung quanh, có hơi chột dạ: “Tốt xấu gì anh cũng nên để em cầm hai túi nhẹ nhẹ, bằng không người xung quanh sẽ nói em ngược đãi chồng mình.”
Nghe xong lời này, Tạ Minh Đồ lại rất tự hào: “Đó là do anh thương vợ.”
“Tuy rằng em biết anh không phí chút sức lực nào, nhưng em không nhìn được, anh đưa cho em một túi đi, ông bà nội đưa quá nhiều túi lớn túi nhỏ.
“Để anh sách, em ôm chút đồ đi,”
Tạ Minh Đồ dừng bước, dỡ xuống một túi đồ ăn nhỏ, bên trong chính là màn thầu và bánh nướng áp chảo bà nội Khương làm, còn có chút bánh và kẹo sữa linh tinh, anh đưa chiếc túi này cho Tô Hiểu Mạn: “ Mạn Mạn, em cầm cái này, đói bụng thì ăn một chút.”
Tô Hiểu Mạn ôm túi đồ ăn này vào trong ngực, bóc cái kẹo sữa nhét vào miệng, sau đó lại bóc một cái đưa cho Tô Hiểu Mạn, Tạ Minh Đồ nhai nhai: “Mạn Mạn nghe lời, em ăn đi.”
“Cho anh một viên đường để anh nỗ lực.”
Hai người lên xe lửa, hai người bọn họ mua hai vé giường nằm, đồ nhiều cũng có chỗ để, mùng ba lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626798/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.