Tạ Minh Đồ dơ con thỏ trên tay lên, vui vẻ nói: “Đang nói chuyện về việc ăn con thỏ.”
Ông nội Khương gật đầu: “Đây chính là thỏ mà Mạn Mạn tự tay nuôi, rất béo.”
Bà nội Khương vươn đầu ra, tiếp lời: “Không đâu nhá, lúc Mạn Mạn không ở đây, ông nội mấy đứa luôn trộm cho thỏ ăn.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Tô Hiểu Mạn cười nhéo một cái trên eo Tạ Minh Đồ: “Đây chính là con thỏ béo mà ông nội trộm cho ăn, đợi chút nữa anh cứ thử nếm hương vị nó đi.”
“Bà nội, chúng ta làm vằn thắn đi.”
Ăn tết, hai vợ chồng cùng ông bà nội Khương chuẩn bị cơm tất niên, trong thành phố không ngờ còn có tiệm giã bánh dày đã hoạt động nhiều năm, Tô Hiểu Mạn dẫn Tạ Minh Đồ đi xem náo nhiệt cùng, sức lực Tạ Minh Đồ lớn, công hiến không ít, xong việc hai người được vài cái bánh dày gạo nếp.
Tô Hiểu Mạn và bà nội Khương làm vằn thắn, Tạ Minh Đồ và ông nội Khương thì viết câu đối xuân cùng với nhau, làm vài cái đèn lồng màu đỏ treo ở phía dưới mái hiên, ngoài nhà tiếng pháo đốt đinh tai, trong nhà lại rực rỡ một mảnh, Tô Hiểu Mạn làm cho ông bà nội một bộ áo bông đỏ rực, lúc này mặc vào trông rất vui mừng.
Ông nội Khương phê bình: “Sao không làm cho đôi vợ chồng son các cháu một bộ, người một nhà thì phải giống nhau.”
Bà nội Khương: “Người trẻ tuổi không thích mặc mấy màu rực rỡ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626796/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.