Lúc Tô Hiểu Mạn về đến nhà, cô và ông bà nội Khương liền cùng nhau cười anh quá mức gấp gáp. Lúc này Tạ Minh Đồ mặc kệ ba người bọn họ, chỉ tự mình ôm hai quyển sổ màu đỏ mà cười ngây ngốc. Ảnh chụp trên giấy đăng ký dùng tấm ảnh hai người mặc quân trang mà ngày đó chụp ở tiệm chụp ảnh.
Sau lần đó thì hai người đã cùng nhau chụp rất nhiều những tấm ảnh khác. Nhìn một đống ảnh chụp này, Tô Hiểu Mạn chọn tới chọn lui vẫn cảm thấy tấm ảnh mặc quân trang ban đâu trông tự nhiên nhất. Những tấm ảnh sau đẹp thì đẹp thật, nhưng lại không có sự thân mật tự nhiên như tấm ảnh ban đầu kia.
Tạ Minh Đồ vui vẻ ôm hai quyển sổ màu đỏ kia cả một ngày, mười phần mười đang trình diễn cái gọi là một ngày vui vẻ của cún ngốc. Những lúc anh không ôm hai quyển sổ kia thì lại nhìn chằm chằm Tô Hiểu Mạn mà cười, cũng không gọi cô là Mạn Mạn nữa mà gọi là vợ.
Người v hợp pháp mà quốc gia đã xác nhận.
“Em muốn chạy cũng không chạy thoát được nữa đâu, vợ yêu Mạn Mạn của anh à.”
“Thỏ nhỏ Mạn Mạn à.”
Tô Hiểu Mạn ôm anh cười, chỉ là đăng ký kết hôn thôi mà cũng vui sướng như vậy. Cho dù không đăng ký kết hôn thì cô đã là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của anh từ lâu rồi, sao mà chạy trốn được.
“Cẩu Tử à, anh đưa giấy hôn thú cho em đi, để Mạn Mạn cất hộ anh nhé.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626790/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.