Một năm trước trong lòng ông vẫn còn khó chịu, thế nhưng hiện tại thì ông đã thật lòng thật dạ muốn chúc đôi vợ chồng này sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, sau này sẽ có con cháu đầy đàn.
“Phải đối xử thật tốt với con gái của cha đấy!” Trong giọng nói của ông lộ ra sự run rẩy lẫn nghẹn ngào.
Tạ Minh Đồ trịnh trọng gật đầu, “Con bảo đảm ạ.”
Tuy lần này không có xe rước dâu nhưng lại có người trong thôn vui cười đưa tiễn cả một đường. Bọn họ hiểu rất rõ ý muốn của người nhà họ Tô gia khi bổ sung nghi thức như vậy, cũng chân thành mong ước hai vợ chồng Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn sống hạnh phúc đến suốt đời, cho dù hiện tại hai vợ chồng này không còn sống ở thôn Kiều Tâm nữa nhưng hai người cũng vẫn sinh ra tại thôn bọn họ.
Năm nay là một năm được mùa. Ao cá vào mùa đông vẫn vô cùng sinh động, từng bầy cá linh hoạt thoải mái quẫy đuôi bơi dưới nước, cành khô dâu khô ven đường xào xạc lay động trong gió lạnh khiến từng chiếc lá rơi vào vũng nước nhỏ đọng lại dưới mặt đường.
Tạ Minh Đồ bế người trong ngực mình vào căn nhà gỗ nhỏ do chính tay anh xây nên, rõ ràng đã là “vợ chồng già” nhưng lần này lại có cảm giác kích động như những cặp vợ chồng mới cưới. Tô Hiểu Mạn ôm cổ anh, nghe thấy tiếng anh bước từng bậc từng bậc một trên cầu thang.
“Nhớ phải chụp ảnh cho em đấy!”
Tô Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626788/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.