Chương trước
Chương sau
“Thật tốt quá!” Mấy người Lâm Thủy Quyên và Chu Văn Tĩnh hâm mộ không thôi, mấy cô cũng không cần phải lấy một người đàn ông có bối cảnh to lớn như thế nào,, giống như Tô Hiểu Mạn trước mắt, cưới người thanh niên mình thích thôi là đủ rồi.

Huống hồ người thanh niên này còn là một anh tài, vẻ bề ngoài lại còn xuất sắc như vậy.

Vương Duyệt nhìn thấy cảnh này, nhất thời cảm thấy không được vui lắm, cố ý nói: “Vậy anh phải thật quý trọng Hiểu Mạn của chúng tôi, anh có phúc khí, sớm cưới được Tô Hiểu Mạn, nhưng Hiểu Mạn lại không được may mắn như vậy, nếu mà Hiểu Mạn không lấy chồng sớm như vậy thì sẽ có tương lai càng tốt đẹp hơn nữa.”

Đàm San San: “Vương Duyệt, cô nói cái quái gì vậy?”

“Chưa nói gì hết, tôi chỉ đang nói sự thật, Hiểu Mạn xinh đẹp như vậy, lại còn là hoa khôi mới nhậm chức ở đoàn văn công chúng tôi, có rất nhiều người coi trọng cô ấy, trước đó Khương phu nhân chẳng phải đã nói là nhắm trúng cô ấy làm con dâu mình hay sao?”

“Anh Tạ, anh biết vị Khương phu nhân kia là ai sao? Đó chính là vợ của thủ trưởng, nếu Hiểu Mạn không có lấy chồng sớm, nói không chừng tương lai có thể làm con dâu nhà họ Khương đó.”

Vương Duyệt vừa nói xong những lời này, đám người Trương Dĩnh, Tôn Phương Phương dừng đũa, bữa cơm này bọn họ ăn là do người ta mời, mà lời này của Vương Duyệt lại mang theo gai nhọn, như thể là cố ý châm ngòi mối quan hệ của hai vợ chồng người ta.

Cái gì gọi là Tô Hiểu Mạn không lấy chồng sớm thì tốt rồi, hiện tại nói không chừng còn có thể làm con dâu nhà thủ trưởng?

Đây là đang có ý nói Tô Hiểu Mạn không nên lấy Tạ Minh Đồ, cũng đang ám chỉ Tạ Minh Đồ là người vợ này của anh ta không được an phận lắm, nói không chừng về sau có dã tâm lớn, sẽ vứt bỏ anh mà leo lên cái cây khác cao hơn.

Sắc mặt mấy người trên bàn cơm không được tốt lắm.

Tạ Minh Đồ cười nhạt: “Phải vậy không? Khương phu nhân còn tiện đường đi tới đoàn văn công tìm Mạn Mạn?”

Vương Duyệt nói: “Là lúc tới thăm nhà họ Vương chúng tôi, tôi nghe thấy chính miệng Khương phu nhân nói vậy.”

“ — Nói rằng nếu Hiểu Mạn nguyện ý làm con dâu tôi thì tốt rồi.”

“Anh may mắn cưới được Tô Hiểu Mạn, về sau phải xem trọng cô ấy chút, những người thích cô ấy ở xung quanh rất nhiều.”

Thấy sắc mặt Tạ Minh Đồ không tốt lắm, trong lòng Vương Duyệt thoải mái hơn nhiều, đáng tiếc hai câu mà Tạ Minh Đồ hỏi ra lại khiến cô ta thấy hơi khó chịu.

Người bình thường nghe thấy những lời này sao mà hỏi : “Khương phu nhân tiện đường đi tới đoàn văn công thăm Mạn Mạn?”, nói cứ như thể là Khương phu nhân sẽ tự mình tới tìm Tô Hiểu Mạn vậy, thế cho nên Vương Duyệt mới nói mấy câu quá khích.



Cô ta muốn ám chỉ Tô Hiểu Mạn ong bướm lả lơi không an phận, hai vợ chồng này cãi nhau luôn thì càng tốt.

Trương Dĩnh ở một bên khuyên nhủ: “Vương Duyệt, cô bớt gây chuyện đi.”

“Đúng vậy, ăn cơm đi, nói mấy lời đó làm gì?”

“Anh Tạ và Hiểu Mạn của chúng ta đúng là một đôi do trời đất tạo thành.”

Tô Hiểu Mạn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Minh Đồ, mười ngón tay đan vào nhau, cô nhướn mày nhìn về phía Vương Duyệt: “Vương Duyệt, nếu mà cô không muốn ăn bữa cơm này thì mời cô cút khỏi nơi này.”

“Không ăn thì thôi.” Vương Duyệt đột nhiên đứng lên, xoay người muốn đi ra ngoài, ai biết được mới đi được mấy bước đã đụng phải người bưng thức ăn, nhất thời quần áo bị nước canh tưới ướt đẫm.

“sao cô tự dưng lại cố tình đụng vào chứ!” Lúc này tính tình người phục vụ trong tiệm cơm quốc doanh cũng vô cùng lớn.

Vương Duyệt cũng tức giận: “Quần áo tôi đều bị cô làm bẩn hết rồi!”

“Tôi đang bưng đồ ăn đi yên lành bên này, là cô cố ý đúng phải! Mau đền tiền đi!”



Sau khi Vương Duyệt đi rồi, bữa cơm này vẫn tiếp tục, bầu không khí hài hòa náo nhiệt hơn trước đó nhiều, ăn xong rồi thì về đoàn văn công cùng với nhau.

Trên đường mấy người Chu Văn Tĩnh xin lỗi Tô Hiểu Mạn: “Hiểu Mạn, chị trở về giải thích với anh Tạ, đừng để lời nói của Vương Duyệt làm cho cảm tình của hai người rạn nứt.”

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Đàm San San: “Sao Vương Duyệt lại như thế được nhỉ?”

“Cô ta nói chuyện thật là quá đáng!”

Lâm Thủy Quyên: “Chẳng phải cô ta ỷ vào gia thế nhà mình tốt hay sao? Cố ý xưng vương xưng bá trong ký túc xá chúng ta.”

“Hiểu Mạn, cô đừng để trong lòng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.