…… Nghĩ vậy dường như cũng không quá thật thà chất phác lắm.
“Sau khi nghỉ ngơi một buổi chiều, cậu ta nói phải đi nhận một cuộc điện thoại, lúc quay lại cả người đều thay đổi……”
Trong lòng Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm quả nhiên gừng càng già càng cay.
Tạ Minh Đồ: “……” Đều do ông nội hại anh!!!
Ông nội Khương: “Tính tình của cháu trai của tôi chính là quá nóng vội, vẫn cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa.”
Trong lòng bà nội Khương thầm nghĩ nói như thể năm đó ông cũng không nóng nảy giống như vậy ý, lũ khỉ trong rừng cũng không nóng nảy bằng ông đâu.
Ban đêm, Tô Hiểu Mạn tắm xong thay quần áo ngủ, ngồi trên giường nhớ lại những chuyện đã xảy ra xung quanh cô ngày hôm nay, cô cảm thấy mấy việc này còn thú vị hơn so với việc tập luyện mỗi ngày của đoàn văn công nhiều, vì vậy cô vô cùng thích thú cầm bút lên viết nhật kí.
Tạ Minh Đồ từ phía sau ôm lấy cô, trực tiếp ôm cả người cô vào trong lòng, so sánh với chiều cao của anh thì vóc dáng của cô chỉ được coi là nhỏ xinh, một tay Tô Hiểu Mạn cầm giấy bút, một tay giơ lên vỗ mặt anh nói: “Anh đang làm phiền em viết nhật kí đấy?”
Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng cắn vành tai của cô: “Mạn Mạn, em đang viết cái gì thế?”
“Cũng không viết cái gì cả, chỉ là cảm thấy rất thú vị.” Tô Hiểu Mạn nghĩ đến hôm nay Thẩm Minh Nhạc kể về anh em nhà mình, đột nhiên cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626767/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.