Chương trước
Chương sau
Anh lại cọ một chút ở trên má Tô Hiểu Mạn, tin tưởng nói: “Mạn Mạn đúng là vô cùng yêu vô cùng yêu anh.”

Tô Hiểu Mạn xấu hổ không nhận: “Em cũng chưa bao giờ nói như vậy!”

Cái tên cẩu tử xấu xa này đúng là rất không biết xấu hổ, lúc nào cũng không làm theo quá trình của người bình thường, muốn thổ lộ cũng phải tự mình thổ lộ chứ!

Tạ Minh Đồ cười, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười: “Anh nói sai rồi, là anh rất yêu rất yêu Mạn Mạn.”

Nghe anh thổ lộ xong, gương mặt Tô Hiểu Mạn nóng lên, cô muốn đứng dậy, dáng ngồi hiện tại này, dù sao cũng dễ dàng khiến cô nhớ tới một ít chuyện xảy ra đêm qua.

Cũng do cô gần đây luyện múa, tính mềm dẻo của thân thể càng ngày càng tốt… đúng là tiện nghi cho cái tên cẩu tử xấu xa này.

Tạ Minh Đồ ôm cô vào trong phòng, lấy ra những phong thư mà trước kia mình đã viết cho cô xem, Tô Hiểu Mạn xem xong từng tờ từng tờ một, giống như bảo bối mà ôm chúng vào trong ngực, bảo Tạ Minh Đồ làm cho mình một cái rương gỗ nhỏ, về sau sẽ đem những thư tình rồi những tin tức gì đó và giấy chững nhận kết hôn đặt hết ở trong đó.

……

Kết quả cuối cùng là anh bị cô làm cho cảm động vô cùng sau đó lại tiện nghi cho tên cẩu tử xấu xa này thêm một lần.

Kỳ nghỉ của hai người không nhiều lắm, vô cùng quý trọng gặp mặt cơ hội lúc này, dường như chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là sẽ dính lấy bên nhau, Tô Hiểu Mạn còn cùng Tạ Minh Đồ đi gặp mấy người đồng đội mà anh quen biết trong khoảng thời gian này.

Có cái kia lúc kinh lúc rống Thẩm Minh Nhạc, anh ta cũng giống Tạ Minh Đồ, điều kiện thân thể ưu việt, biểu hiện xuất sắc, được chiêu mộ thành học viên phi hành, đương nhiên việc này cũng không có nghĩa là cuối cùng cả hai người bọn họ đều có thể trở thành phi công.

Chu kỳ huấn luyện của một người phi công là rất dài, trải qua kiểm tra tuyển chọn nửa năm ban đầu, còn phải chậm rãi học vài năm ở trong trường, không ít người đều trong quá trình này sẽ bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà rời khỏi, cuối cùng người có thể trở thành phi công lại thiếu càng thêm thiếu, thêm được một người cũng đều rất quý giá.

Sau khi Tô Hiểu Mạn biết anh được tuyển làm học viên phi hành, cũng cảm thấy vui vẻ thay cho anh, bởi vì cô biết này đây là chuyện mà Tạ Minh Đồ thích, hắn liền thích đùa nghịch bọn người kia, sau biết lái máy kéo anh cũng đã mơ ước được lái máy bay rồi.

Hiện giờ có thể có cơ hội như vậy, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua, không chừng về sau còn muốn chế tạo máy bay làm hàng thiên.

Tô Hiểu Mạn cười lắc đầu, lúc này cô không nhịn được mà lại muốn xuyên qua đến năm trước, nếu lúc ấy có thể có camera để chụp lại dáng vẻ Tạ Cẩu Tử lúc đang lái máy kéo thì tốt rồi, chuyện này đúng là một kỷ niệm rất đáng nhớ.

Chờ sau này lúc nhìn lại quá trình…

Thì những hình ảnh này sẽ chính là hình ảnh tài liệu rồi.



Không có tài liệu mà phải chế tạo tài liệu cũng muốn làm thử một phen, Tô Hiểu trong lòng Mạn lén lút lên kế hoạch, đầu tiên sẽ tích cóp tiền mua một chiếc camera, chờ sau sau này khi về đến thôn Kiều Tâm thăm ba mẹ, để cho cẩu tử xấu xa lái máy kéo hay là xe vận tải nhỏ gì gì đó để cô chụp ảnh lưu niệm.

Đem những ảnh chụp đó cất lại, về sau đây sẽ là đồ gia truyền trong tay bà Tô.

Sau này sẽ kể cho bọn nhỏ rằng, năm đó ông nội ( ba ba ) con blah blah blah…… Còn có ảnh chụp làm bằng chứng.

Tạ Cẩu Tử đứng ở bên cạnh Tô Hiểu Mạn vẫn còn chưa biết trong lòng Mạn Mạn bảo bối của anh đang mưu hoa cái gì.

Thẩm Minh Nhạc: “Lão Tạ, chị dâu, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Thẩm Minh Nhạc đúng là không ngờ tới cái người vợ yêu trong miệng Tạ Minh đồ, người vợ mà anh cưới ở trong thôn vậy mà lại xinh đẹp như vậy, bây giờ lại còn vào đoàn văn công, ngay như buổi tối hôm trước múa một bài kia, còn không biết đã thành mối tình đầu của bao nhiêu người đâu, cũng không biết bao nhiêu trái tim thiếu nam đáng thương rách nát rơi đầy đất rồi.

Ngoại trừ Thẩm Minh Nhạc, còn có hai người khác, Trương Dũng và Chu Chí Phi, cũng là bạn bè trong lúc huấn luyện mà anh biết được, cái người tên Chu Chí Phi này nhưng có ý tứ, Trương Dũng miệng thúi ngay từ đầu đã cười anh ta béo như heo, hai người suýt nữa đánh nhau một trận, sau đó gặp được vừa lúc Tạ Minh Đồ cũng đang là thùng b.o.m sắp nổ, Thẩm Minh Nhạc ở bên cạnh xem náo nhiệt……

……

Cái gọi là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu*, cuối cùng mấy cái nhưng thật ra thành bằng hữu.

*tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu: câu thơ nằm trong bài ‘ Đề tam nghĩa tháp ‘ của lỗ tấn. dịch thơ: Đạn b.o.m lửa thép bao người chết

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

thoi thóp đói mềm một chú câu

May gặp lòng nhân, rời hoả ngục

Được xây ngọn tháp, nhớ Doanh Châu

Chim thiêng tỉnh mộng còn đem đá

Chiến sĩ kiên gan sát cánh nhau

Qua khỏi kiếp ba, huynh đệ mất

Gặp nhau cười nụ hết oan cừu (theo thivien.net)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.