Chương trước
Chương sau
"Bạn trông thật xinh đẹp, lúc bạn cười rộ lên tôi cũng bị mê hoặc, lúc bạn mới vào nghĩ gì mà cười vui vẻ như vậy thế, cười ngọt ngào như vậy." Tôn Phương vô cùng vô tư, nghĩ cái gì thì trực tiếp hỏi ra.

"Có cười gì đâu, chỉ là có chút nhớ gia đình thôi." Tô Hiểu Mạn xóa mặt mình, lúc nghĩ đến Tạ Cẩu Tử, cô cười ngọt ngào như vậy à?

"Đúng vậy, lúc mới đi xa nhà, ai đều cũng cảm thấy nhớ gia đình, tôi lúc đó cũng vậy mà."

Sau đó hai người cũng không nói chuyện gì nữa, sự quản lý trong bộ đội đoàn văn công cũng không phải rất nghiêm ngặt, nhưng tháng đầu tiên vẫn bị cấm ra ngoài. Đến buổi tối, toàn bộ nữ binh của phòng ngủ đã trở lại, Tô Hiểu Mạn cũng nhân cơ hội này nhận mặt tất cả mọi người.

Phòng ngủ tám người, ngoại trừ Tôn Phương Phương đã làm quen trước đó thì còn có Trương Dĩnh ngủ giường đối diện với cô, cô ấy có vóc dáng cao gầy, dáng người xinh đẹp quyến rũ; Chu Văn Tĩnh có giọng nói hay như chim vàng oanh, mặc dù trong tên của cô ấy có Tĩnh nhưng lại không phải là một người yên tĩnh, vừa về phòng ngủ đã nói chuyện không ngừng. Hai cô gái ngủ trong góc tên là Lâm Thủy Quyên và Hạ Xuân Hà, đây là hai cô gái tương đối yên tĩnh, không để ý đến chuyện xung quanh, ban đêm chăm chỉ thắp đèn đọc sách; Còn có một cô gái xinh đẹp tên Vương Duyệt, nhìn phong cách ăn mặc và nói chuyện thì biết gia cảnh của cô ta cũng khá tốt; Cô gái còn lại cũng là người mới đến giống cô, tên là Đàm San San, tầm 15-16 tuổi, tính cách văn tĩnh thẹn thùng, lúc nói chuyện mang theo vào phần quê mùa, giọng địa phương rất nặng.

Mỗi khi Đàm San San mở miệng nói chuyện, cô gái Vương Duyệt luôn mở miệng ra oai sửa đúng phát âm của Đàm San San: “Bà nội, cô đọc theo tôi, là bà nội, không phải Lai Lai.”

“Nam, khó……”

“Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì, người vừa rồi đưa cô đến là bà nội của cô đúng không? Tôi dẫn hai bà cháu họ vào đấy, trên đường hai người họ nói chuyện với nhau, còn quay sang hỏi tôi, tôi một câu cũng nghe không hiểu hai người họ đang nói gì.”

……

Giọng nói của Vương Duyệt hùng hổ doạ người, Đàm San San im lặng không nói gì nữa, trong phòng ngủ nhất thời chỉ còn lại tiếng nói của một mình Vương Duyệt.

Chỉ trong một ngày, Vương Duyệt đã thăm dò rõ ràng được hoàn cảnh gia đình của hai người mới kia, Đàm San San đến từ một vùng quê nghèo khó hẻo lánh thi vào đây, còn Tô Hiểu Mạn, khiến cô cảm thấy vô cùng bất ngờ, vốn tưởng rằng cô ta là con cái của một gia đình trong thành phố, lại không nghĩ rằng cô ta đến từ nông thôn, càng ngạc nhiên hơn là cô ta vừa tròn 18 tuổi đã kết hôn ở nông thôn.

Vương Duyệt rất coi thường chuyện như vậy.



“Bao giờ cô dẫn người chồng nông thôn kia đến giới thiệu cho chúng tôi đó.”

"Anh ấy tham gia quân ngũ."

"Vậy sao? Thế thì khó mà gặp được rồi."

Vương Duyệt ở trong ký túc xá luôn có một loại cảm giác ưu việt hơn người khác, những người còn lại trong ký túc xá đều có xuất thân bình thường, chỉ là gia đình công nhân bình thường, cuộc sống chẳng ra gì, chỉ là một đứa con gái không được gia đình coi trọng, còn lại chính là hai ba cô gái đến từ nông thôn, vậy thì càng không thể so được với cô ta.

Vương Duyệt luôn thích chế giễu khẩu âm nói chuyện của Đàm San San quá nặng, vô cùng khó nghe, vì vậy mà Đàm San San rất ít nói chuyện ở trong ký túc xá, nhưng cô ấy nhảy múa rất đẹp, lúc nhảy múa cả người giống như biến thành một người khác vậy.

Người trong kí túc xá có xu hướng lấy Vương Duyệt là chủ, nhưng Tô Hiểu Mạn cũng không hay nói chuyện với cô ta lắm, Trương Dĩnh khẽ nói với Tô Hiểu Mạn: “Bạn nên tạo mối quan hệ tốt với Vương Duyệt.”

"Gia thế của nhà cô ta không tầm thường."

"Bạn biết nhà họ Vương kia không?"

Tô Hiểu Mạn hơi bất ngờ khi nghe được một cái tên quen thuộc: “????”

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Đó không phải là nhà của ông Vương ở bên cạnh sao? Cái người mà mỗi ngày đều thích tranh cãi với ông nội Khương.

“Nhưng ông ấy không phải chỉ có hai đứa cháu gái và một đứa cháu ngoại gái sao?” Vương Huyên Huyên cùng Vương Phỉ Phỉ, còn có một người là Hà Tình Mỹ, cô mới gặp mấy người họ cách đây không lâu đấy.

Lúc này Trương Dĩnh cũng ngạc nhiên, cháu gái và cháu gái ngoại nhà họ Vương? Làm sao mà Tô Hiểu Mạn có thể biết rõ chuyện nhà họ Vương như vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.