Trên giường có thêm một cái chăn nữa. Vốn dĩ lúc cô và Tạ Cẩu Tử ngủ cùng nhau thì một chiếc chăn là đủ rồi. Bên người có sẵn một cái lò sưởi nóng hừng hực, Tô Hiểu Mạn chỉ cần rúc vào trong lòng ngực anh thì sẽ không cảm thấy rét lạnh chút nào nữa rồi.
Anh còn che chân cho cô, trong miệng không ngừng gọi Mạn Mạn Mạn Mạn, ôm cô vào trong ngực, thi thoảng còn tìm cơ hội để lén hôn trộm cô nữa.
Trước kia cô luôn cảm thấy cái tên cún ngốc ồn ào này ngày nào cũng gọi Mạn Mạn đến mức phiền toái, bây giờ thì lại cực kỳ nhớ nhung giọng nói kia, muốn nghe anh gọi cô là Mạn Mạn.
Khi ngủ một mình, trên giường có hai cái chăn rồi mà vẫn sợ lạnh. Tay chân Tô Hiểu Mạn lạnh lẽo, rất khó sưởi ấm nên cả đêm hôm qua cô lạnh tới nỗi ngủ không ngon. Hôm nay trước khi ngủ cô đã đun một ấm nước đổ vào túi để làm thành túi giữ nhiệt nhét ở dưới chăn.
Cô rúc vào trong hai cái chăn trên giường, dù đã quấn kín mít cả người nhưng vẫn cứ cảm thấy lạnh, đáy lòng khát vọng một thứ gì đó ấm áp hơn bao quanh cô.
Rõ ràng trước kia ngủ một mình hai mươi mấy năm cũng không cảm thấy không thoải mái, bây giờ thì cứ cảm thấy như thiếu mất thứ gì vậy.
—— Thực sự là rất nhớ anh.
*
Việc huấn luyện mỗi ngày đều cực kỳ gian khổ, ban ngày là thể năng, ban đêm là văn hóa. Tạ Minh Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626742/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.