Tới nhà ông bà nội, cũng không có gì cả, ông nội Khương chơi cờ một mình, nhìn thấy hai vợ chồng Khương Lập Dân tới đây cũng không nói thêm điều gì cả.
Tạ Nhã Tri đi nhìn lại nơi con mình từng ở: “Hai đứa chúng nó trở về ăn tết? Sao nó không ở lại đây?”
“Cha mẹ Hiểu Mạn ở bên đó.” Bà nội Khương thuận miệng đáp một câu, gọi người đi ăn cơm, chỉ vào một túi đồ ở trên ghế: “Đợi chút nữa hai người đi thì cũng đem mấy thứ này đi đi.”
Tạ Nhã Tri vừa quay đầu đã thấy, đó là những thứ đồ mà bà ta đưa tới đây dịp sinh nhật con trai út, vẫn chưa bóc ra, bọc và nhãn vẫn còn đó.
Đôi mắt bà ta nóng lên: “Chẳng lẽ thằng bé thật sự có ý nghĩ không nhận người mẹ ruột như con? Côn không phải là mẹ ruột của nó ư?
“Mẹ, mẽ cũng không khuyên nhủ nó.”
Bà nội Khương thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Về sau cô đừng đưa mấy thứ này tới đây, sau này đứa nhỏ Tiểu Đồ này chúng tôi chăm nó giúp cô, nó rất quật cường, quật cường y như ông nội nó vậy, chuyện nó đã nhận định, mấy con ngựa cũng không kéo lại được.”
“Lại nói… Cô bảo nó trở về làm gì? Nó xử sự ở nhà cô thế nào?” Bà nội tán đồng cách nhìn của ông nội Khương, chuyện đánh tráo hai đứa trẻ đã xảy ra, nhà họ Khương có ân nuôi dưỡng với Khương Yến Đường mười mấy năm, không muốn làm hắn tổn thương, nhưng nhà họ Khương cũng thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626732/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.