Lời bào chữa này cảm thấy không được khéo léo cho lắm.
“Hiểu Mạn, không có việc gì, cháu không cần phải nói nữa, bà nội là người từng trải, bà biết……”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Biết cũng không ảnh hưởng đến xã hội của chúng ta.
Ông nội Khương đi tới vỗ vỗ vai Tạ Minh Đồ, khen nói: “Cháu được lắm, rất có khí chất oai phong của ông năm đó.”
Tạ Minh Đồ tò mò hỏi: “Ông nội, ông năm đó là oai phong như thế nào?”
Ông nội Khương bị nghẹn một chút, nghĩ thầm đứa trẻ này đầu óc có phải hay không một cây gân, đây là chuyện có thể nói thẳng ra sao? “Chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, đứa trẻ ngốc cháu tự suy nghĩ đi.”
“Cháu có thể cưới được Hiểu Mạn làm vợ, thật đúng là mèo mù gặp phải chuột chết.”
“Lúc trước ông theo đuổi bà nội cháu, chính là ——” lúc nói tới đây, ông nội Khương dừng lại.
Tạ Minh Đồ hiểu ra trong giây lát: “Cháu may mắn hơn ông nội.”
Ông nội Khương dậm chân: “Cái thằng nhóc này làm sao có thể nói chuyện như vậy?”
Tạ Nhã Tri đi rồi, bà ấy để lại quà sinh nhật cho Tạ Minh Đồ, ngoài ra cũng có quà cho con dâu Tô Hiểu Mạn, bà đã chuẩn bị cho Tạ Minh Đồ chính là một bộ áo khoác mùa đông, tay nghề rất tinh xảo và giá cả khá cao. Tạ Minh Đồ chỉ là nhìn thoáng qua, không có mặc, anh mang áo khoác cũ của ông nội ngồi ở đống lửa nướng khoai.
Ông nội Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626722/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.