Buổi tối, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng với Khương nhị ca liền ở tại chỗ của ông nội Khương bên này. Nhà ông bà nội bên này vốn dĩ đã có sẵn mấy phòng cho con cháu tới ở, tuy rằng không đoán trước được mấy người họ sẽ tới đây nhưng hiện nay đã gần cuối năm nên bà nội Khương thích sạch sẽ đã dọn dẹp qua một lần trước đó rồi.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng ở chung trong một phòng.
Sau khi ăn xong cơm chiều, ông bà nội liền kéo mấy người bọn họ nói chuyện phiếm. Đặc biệt là ông nội Khương, ông có một bụng lời muốn nói. Nói về những chuyện thời trẻ của ông thì có tốn bảy ngày bảy đêm cũng nói không hết.
Nhưng mà……
Đối với những đứa cháu khác của nhà họ Khương mà nói thì chuyện thời trẻ của ông nội bọn họ đã nghe chán từ 800 năm trước rồi, nghe đến nỗi lỗ tai muốn mọc kén luôn. Chính vì vậy mà họ cũng không thích nghe ông nội kể mãi về mấy câu chuyện thời trẻ.
Thế nhưng Tạ Minh Đồ thì không giống vậy, tuy anh là cháu nội ruột nhưng vẫn chưa được nghe qua những câu chuyện năm đó của ông nội mình. Ông nội Khương hăng hái lôi kéo cháu trai và cháu dâu của mình, sắm vai một người kể chuyện xưa, không nhịn được mà nhớ lại về những chuyện năm đó.
Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn là hai người nghe chuyện cực kỳ trung thực, rốt cuộc thì trước kia cũng chưa từng nghe qua bao giờ. Vì là lần đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626694/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.