Tôn Mai tức giận đến nỗi muốn vác chổi đến đuổi người.
“Cái thằng khốn kiếp nhà con, cái đồ không ra gì, lão nương nôi con bao như vậy đều phí công vô ích, khiến chân mình bị què thì cũng thôi đi, lại còn mang theo mấy đứa con hoang trở về, hừ, nhà họ Tạ chúng ta sẽ không nuôi những thứ này đâu!!!”
Tôn Mai đứng ngoài sân lớn tiếng ồn ào, người nhà họ Tạ nghe vậy đều đi ra, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cũng đứng ở một bên.
“Tách hộ khẩu đi.” Anh cả nhà họ Tạ nói: “Mẹ, tách hộ khẩu, con và Tú Anh sẽ nuôi dưỡng mấy đứa trẻ này, nhất định sẽ không liên lụy đến mọi người.”
“Bố……”
Con gái tiểu Hoa đứng bên cạnh Tần Tú Anh lao vào lòng bố cô bé, anh cả Tạ nhìn về phía vợ và con trai mình, gật đầu với Tần Tú Anh, trong mắt Tần Tú Anh lập tức ngập tràn nước mắt.
“Chân của anh bây giờ đã què rồi, sau này sẽ ở lại thôn, em đừng lo, anh nhất định có thể nuôi được em và các con.”
Tôn Mai tức giận trợn mắt nói: “Đó chính là sáu đứa trẻ!”
“Anh bây giờ đã giải ngũ rồi, mỗi tháng còn có thể nhận được hơn mười mấy nhân dân tệ tiền trợ cấp, em đừng lo lắng.”
Tần Tú Anh giật mình, gật đầu, bây giờ chồng cô đã về rồi, dù thế nào cũng là một gia đình đầy đủ, có thêm vài đứa con cũng không sao cả, trước đây chồng ở bên ngoài gửi tiền về, số tiền đó cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626620/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.