Liễu Thục Phượng nghiêm mặt, ho khan một tiếng: “Lão tam, sao con có thể nói nhảm nhiều như vậy chứ, bảo con đi mua thì cứ mua đi.”
“Thịt còn không thể lấp kín được miệng con?”
“Được được được được, con đi mua, đây chính là mẹ bảo con đi mua.” Nghĩ đến đợi chút nữa có thịt ăn, Tô tam ca cũng vui mừng lắm.
Chẳng qua nghĩ đến hôm nay mẹ hắn mua thịt, là vì chồng của em gái, phần cao hứng kia bỗng dưng biến thành nắm tay có chút ngứa ngáy.
Liễu Thục Phượng đưa tiền và phiếu cho hắn, “Đi đi đi, ít nói nhảm.”
Tô tam ca mua thịt trở về, Tô Hiểu Mạn tự tay xuống bếp nấu ăn cho người trong nhà , khiến Tô Quốc Đống vui tới hỏng rồi, trên bàn cơm, Liễu Thục Phượng biểu hiện còn thân thiết hơn so với bình thường nhiều, quả thực bà biến thành một người mẹ ôn nhu hiền hậu.
Bà lôi kéo Tạ Minh Đồ Quan tâm các loại, nói chuyện ôn thanh tế ngữ, gắp đồ ăn cho anh, khiến cho ba cha con nhà họ Tô ngồi bên cạnh giật giật cơ mặt, lúc rời khỏi nhà họ Tô, tha thiết dặn dò với anh, khiến anh ở mùa thu còn cảm nhận được sự quan tâm như gió mát mùa xuân.
Tô Hiểu Mạn lôi kéo Tạ Minh Đồ đi về nhà họ Tạ , trêu chọc anh: “Anh xem có phải mẹ đối xử với anh rất tốt đúng không, vui mừng không?”
“Vui mừng.” Tạ Minh Đồ kéo ra khóe miệng cười một cái, tuy rằng anh vui thì anh vui thật, “Nhưng mà……”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626616/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.