Mất đi mắt kính bảo bối, cơ hồ ông không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Ông lão bước về phía trước vài bước, đỡ lấy kệ sách, quên mất chính mình còn ở trên băng ghế, cả người suýt nữa phải đạp hụt vào không trung, Tạ Minh Đồ Tay mắt lanh lẹ chạy nhanh tới đỡ ông lão này.
“Cẩn thận!”
Vừa rồi nghe được động tĩnh, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đã đi tới hướng bên này, vừa lúc thấy ông lão này và đống hỗn độn trên mặt đất.
“Ông ơi, ông không có việc gì chứ.” Tô Hiểu Mạn nhặt lên mấy quyển sách và chiếc mắt kính rơi vỡ của ông lão, cô đặt lại mắt kính vào trong tay ông lão.
Ông lão này ăn mặc và khí chất như một người có học thức, rõ ràng là một người làm công tác văn hoá, có lẽ là một vị thầy giáo trong trường học.
“Đôi kính này vỡ rồi, thấy không rõ.” Vương Hoài Tiên cau mày, không nghĩ tới một ông lão như chính mình hôm nay sẽ gặp được chuyện như vậy, “Người trẻ tuổi, cảm ơn hai người.”
Vương Hoài Tiên đã không có mắt kính, không nhìn được quá rõ ràng một nam một nữ trước mắt này, ông nghe giọng nói hai người, suy đoán bọn họ có thể là hai học sinh.
“Hiện tại lão già tôi thấy không rõ lắm, có thể phiền toái hai vị đưa tôi về nhà hay không, nhà tôi ở ngay gần đây, trong nhà mới có mắt kính để thay đổi ……”
Nếu mượn không được sách, cũng đã đi dạo trong thư viện thành phố hơn nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626604/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.