Sau khi nói xong, Tô Hiểu Mạn cúi đầu bước nhanh về phía trước, cũng không quan tâm đến người đi đằng sau nữa.
Trong lòng cô cảm thấy rất tức giận.
Đi được vài bước quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Cẩu Tử vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn thấy Tô Hiểu Mạn quay đầu lại nhìn, theo phản xạ tự nhiên mà l.i.ế.m môi một cái, cũng không biết là đang nhớ lại mùi vị hay như thế nào.
Trong đầu Tô Hiểu Mạn dường như có cái gì đó nổ tung ra, bây giờ cô chỉ muốn nhặt một cây gậy về đánh vỡ đầu chó của anh ngay lập tức.
Loại đàn ông như thế này nếu mà đặt ở xã hội hiện đại, chắc chắn là không theo đuổi được bạn gái!
Một đám nam chính trong tiểu thuyết, ai ai cũng vừa bá đạo lại vừa chủ động, cũng không nói đến chuyện cái gì mà đỏ mắt ép nữ chính vào góc tường để hôn, nhưng cũng không có ai ngốc đến mức đứng chờ người ta hôn giống như Tạ Cẩu Tử vậy.
Trong lòng Tô Hiểu Mạn hừ một tiếng, nghĩ thầm cũng không trách được tại sao anh lại chỉ có mệnh nam phụ!
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Cẩu Tử xấu xa!
Tô Hiểu Mạn quay đầu đi thẳng, cô cảm thấy người ở sau lưng không theo kịp cũng mặc kệ, cô cúi đầu tiếp tục đi về phía trước chưa được hai bước đã cảm thấy có một trận gió lớn quấn tới từ đằng sau, nháy mắt đã bị một cánh tay nóng bỏng vươn tới ôm chặt cô vào trong lòng.
Tên Tạ Cẩu Tử xấu xa kia ôm chặt lấy cô, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ cô, có hơi ngứa, bên tai là tiếng nói kích động của đối phương: “Mạn Mạn, anh rất vui! Anh thật sự rất vui”.
Tô Hiểu Mạn ôm lấy vòng eo rắn chắc thon thả của anh, tức giận nói: “Anh cũng chỉ biết nói vui ngoài miệng thôi, tại sao một chút hành động thực tế cũng không có chứ?”
Cô thật sự không nghĩ ra, theo lý mà nói chỉ số thông minh của Tạ Minh Đồ nhất định là cao hơn người thường, nhìn cách anh đối nhân xử thế với bên ngoài thì EQ cũng có vẻ không thấp, tại sao trên phương diện tình cảm tên nhóc này lại ngu ngốc như vậy chứ, so với tượng gỗ anh khắc ra còn gỗ hơn.
Ngay cả mấy chữ “Chủ động xuất kích” cũng không biết viết như thế nào nữa.
Tạ Minh Đồ ngạc nhiên, đột nhiên anh nhanh trí nói: “Mạn Mạn, vậy bây giờ anh có thể hôn em được không?”
Tô Hiểu Mạn cứng họng không nói được chữ nào, tức giận nói: “Trước khi anh hôn còn phải hỏi sao? Vừa rồi em hôn anh có hỏi như vậy không”.
“Mạn Mạn, anh sợ em không đồng ý, anh sợ em cảm thấy không vui”. Tạ Minh Đồ quý trọng mà ôm cô vào trong lòng, dường như đang ôm bảo bối quan trọng nhất trên đời vậy, anh nhỏ giọng thì thầm: “Mạn Mạn, anh sợ sẽ mất em”.
“Em tức giận rồi bỏ đi thì anh biết phải làm sao bây giờ?”
Tô Hiểu Mạn giơ tay xoa nhẹ trên khuôn mặt đẹp trai của anh: “Anh không cần đối xử quá mức cẩn thận với em như vậy, hiện giờ em là người yêu của anh, về sau cũng sẽ là vợ anh”.
“Vợ sẽ dễ dàng đi mất như vậy sao? Anh có ngốc không hả”.
“Không ngốc”. Tạ Minh Đồ bị xoa mặt đến mức biến dạng cười ngây ngô vài tiếng, cuối cùng thì bây giờ cũng đã thông minh hơn mà làm được một việc đúng, cúi đầu xuống lấp kín đôi môi vẫn còn đang lải nhải của cô.
Tô Hiểu Mạn “Ưm ưm ưm” bị anh ôm chặt trong lòng, cả người mềm mềm mại mại, trong lúc cô giãy dụa mãi không thoát ra được, mới cảm thấy hình như mình vừa bê đá đập chân mình.
Tạ Minh Đồ có ngốc hay không thì cô không biết, nhưng Tô Hiểu Mạn cảm thấy mình đúng là đồ ngốc, đang yên đang lành lại dẫn sói ra khỏi hang.
Có đôi khi sẽ bị lừa gạt bởi tính trung thực hiền lành như cừu mà người này biểu hiện ra bên ngoài, mới quên đi sự thật anh là một con báo từ nhỏ đã lớn lên một mình, đối mặt với những con thú dữ mấy trăm cân anh cũng chưa từng sợ hãi.
Lại chỉ sợ mỗi việc cô rời khỏi anh.
Cẩu Tử ngốc!
Tô Hiểu Mạn dứt khoát bỏ qua việc giãy giụa, để mặc anh dùng cách gặm cương cốt mà gặm đi gặm lại cô, hai người vừa mới mất đi nụ hôn đầu, không có ai am hiểu kỹ thuật gì, chỉ đơn thuần thăm dò hết lần này đến lần khác.
Chiếm cứ không biết một mảnh lĩnh vực.
Mảnh lĩnh vực không biết tên kia dâng lên một tòa lâu đài cổ.
“Mạn Mạn, anh muốn…”
Tô Hiểu Mạn giơ tay lên, không khách khí mà chặn lại miệng anh: “Vậy thì anh vẫn cứ… giữ lại trong lòng đi”.
Hai người bọn họ ở thập niên 70 đều chưa từng yêu đương nhưng đã kết hôn, vẫn nên tạm thời bắt tay cùng nhau từ từ làm quen trước đi.
Chờ sau khi anh bình tĩnh lại, Tô Hiểu Mạn nắm tay kéo anh đi bệnh viện một chuyến trước, rút máu, làm xét nghiệm, kết quả phải đến mười ngày mới có. Sau đó hai người đi đến thư viện tỉnh Nam Giang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]