Anh rất ít khi mang thịt về nhà họ Tạ, ở nhà họ Tạ, không bao giờ đến lượt anh được ăn thịt.
“Có phải thỉnh thoảng anh sẽ đi cho thỏ ăn hay không?”
Tạ Minh Đồ thành thật gật đầu: “Đi cắt chút cỏ xanh.”
Tô Hiểu Mạn: “...” Thật đúng là bắt rồi nhưng vẫn có thể sinh sôi thêm.
Lấy độ thính của anh, nói không chừng còn có thể nghe được con thỏ trong hang đó hôm nay có ở nhà hay không.
Tô Hiểu Mạn thổn thức cảm thán một tiếng thật là hâm mộ quá đi.
Cô cảm giác người yêu của mình thật là lợi hại!
Nhưng mà…
Tô Hiểu Mạn nhón chân, dơ tay nhéo vành tai Tạ Minh Đồ, ở lúc anh khom lưng cúi đầu, ghé sát vào tai anh, nhẹ nhàng nói: “Lỗ tai anh lợi hại như vậy, năng lực này đừng để người khác dễ dàng biết được.”
Tuy rằng đây là một cái năng lực cường đại khiến người khác vô cùng hâm mộ, nhưng mà nếu người bình thường biết có người có năng lực như vậy thì sẽ chỉ biết sợ hai anh, sợ hãi anh, bài xích anh, lo lắng có khi nào những lời nói của mình đều bị anh nghe lén mất.
“Anh biết rồi, Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ ôm eo Tô Hiểu Mạn, nhẹ nhàng mà ôm lấy cô.
Từ nhỏ anh đã biết được chuyện này.
Mạn Mạn cẩn thận nhắc nhở anh như vậy, để ý tới anh, làm anh cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
“Đi thôi, cùng em đi về nhà mẹ đẻ.”
“Đứa nhỏ Hiểu Mạn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626573/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.