Trương Lị Lị trước mắt này thật đúng là toàn tự chủ trương, mở miệng là dùng ngữ khí khuyên nhủ người ta, khiến người nghe thấy cực kì phản cảm.
Liên quan tới cô ta chắc?
“Tô Hiểu Mạn, cô còn muốn có mặt mũi không? Cô biết phụ nữ nông thôn mà ly hôn là chuyện mất mặt tới như thế nào, đến lúc đó cha cô, mẹ cô, mấy người anh trai cô không ai dám ngẩng đầu trong thôn nữa!”
“Cô cùng lắm thì cũng chỉ là một cô gái nông thôn sinh ra có chút tư sắc, chờ sau này thanh niên trí thức Khương về lại trong thành phố, trong đại viện ở thành phố đều là con cái của gia đình cán bộ,, toàn là các tiểu thư khuê các, vừa xinh đẹp lại có văn hóa, còn có các cô gái đa tài đa nghệ của đoàn văn công kia nữa, cô cho rằng khi đó cô còn có thể lọt được vào mắt thanh niên trí thức Khương nữa hay sao?”
Tô Hiểu Mạn cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại: “Chướng mắt tôi, chẳng lẽ còn có thể coi trọng cô ư?’
Cô lạnh giọng nói: “Chính bản thân cô thích thanh niên trí thức Khương vậy thì cô tới mà dây dưa với thanh niên trí thức Khương ấy, chạy tới trước mặt người “phụ nữ đã kết hôn” như tôi này để nói thanh niên trí thức Khương dài, thanh niên trí thức Khương ngắn, cô mới là người không biết xấu hổ đó.”
Trương Lị Lị bị chọc trúng tim đen nhất thời hoảng loạn, theo bản năng cất cao giọng điệu mà phản bác: “Ai thích thanh niên trí thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626554/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.