Tạ Minh Đồ lại thay bộ quần áo cũ trước kia của anh, rộng thùng thình, giống phong cách áo ngủ của dân chạy nạn, trông có vè như anh gầy mòn hết sức, nhưng Tô Hiểu Mạn rõ ràng, gia hỏa này gầy thì có gầy, cơ bắp cứng rắn trên người lại cũng không nhỏ.
Buổi tối hôm đó, lúc dựa vào trong lòng n.g.ự.c anh ngủ, Tô Hiểu Mạn loáng thoáng cảm nhận được hình dáng cơ bắp của anh.
Có lẽ là ngày thường luyện ra trong lúc bắt thỏ.
Nghe nói anh chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ, trước đây Lâm Chi Động rút dây động rừng, thiếu chút nữa không bắt được Vương Đồng Tiền chạy trốn, vẫn là Tạ Cẩu Tử đuổi theo dùng một chân đá hắn ta ngã sõng soài trên mặt đất, chỉ tiếc Tô Hiểu Mạn không được chính mắt nhìn thấy dáng người anh dũng khi đó của đối phương.
Ngẫm lại thấy rất hăng hái.
Nghe nói Vương Đồng Tiền là tên khốn nạn nhất trong phạm vi mười dặm quanh chỗ bọn họ, ngày thường trộm cắp bị phát hiện nhấc chân là chạy, đừng nói người, ngay cả ba con ch.ó đen to giữ nhà đều đuổi không kịp hắn.
Những người khác nghe nói là Tạ Minh Đồ đuổi theo hắn, trên mặt đều viết mấy chữ khó có thể tin, tiểu tử này vừa gầy vừa đẹp trai như vậy, sao mà có thể đuổi theo tên khốn vừa thấy tiền là sáng mắt Vương Đồng Tiền kia được.
“Em tới giúp anh đi.” Thấy bản thân Tạ Minh Đồ ngồi đó xoa lung tung lông của mình, Tô Hiểu Mạn nhìn tới cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626542/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.