Thế giới xung quanh quay cuồng, trước mắt Tô Hiểu Mạn tối sầm lại, cô cho rằng bản thân sẽ ngã nhào trên bậc thang lạnh lẽo, lại không ngờ đến bản thân sẽ rơi vào một vòng tay mềm mại.
Tạ Minh Đồ nhanh chóng đỡ được cô, lo lắng nói: “Mạn Mạn, em không sao chứ?”
“Trẹo chân.” Tô Hiểu Mạn đau đến hút không khí, cô không ngờ mình lại có thể "trẹo chân tại chỗ" như vậy, điều này quả thực khiến cô dở khóc dở cười, khi cô nắm tay Tạ Minh Đồ để đứng dậy chỉ cảm thấy chân phải nặng đến mức không nhắc lên được, khi cô di chuyển một trận đau đớn thấu xương lập tức truyền đến bắp đùi.
Tạ Minh Đồ cõng cô trên lưng, chạy đến hỏi mấy người Chu Hiểu Phượng hỏi nhà bác sĩ trong thôn, mấy người thấy Tô Hiểu Mạn bị thương lập tức dẫn đường đưa cô đến nhà bác sĩ Trương trong thôn.
Chu Hiểu Phượng: “Chị Hiểu Mạn, hai người có chuyện gì vậy? Như thế nào bị trẹo chân rồi.”
“Lúc đi xuống cầu thang chị không cẩn thận.”
Tô Hiểu Mạn dùng hai tay ôm cổ Tạ Minh Đồ, bây giờ đã là đầu mùa thu, chiều tối gió thu thổi đến mang theo một loại rét lạnh thấu xương, nhiệt độ cơ thể của Tô Hiểu Mạn hơi thấp, mà làn da của Tạ Minh Đồ luôn nóng bỏng, cả người Tô Hiểu Mạn nằm trên lưng anh, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh qua lớp quần áo truyền đến trên người cô.
Cô đột nhiên phát hiện ra rằng mặc dù nhìn cơ thể Tạ Minh Đồ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626516/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.