Chương trước
Chương sau
Chị Thuận cười một cái: “Chỉ cần trong đội không có mấy người như Chu Hiểu Hồng, thì mới không lãng phí tâm huyết của những người khác.”

Chị Thuận nhắc nhở cô: “Công xã của các cô muốn nuôi tằm nhất định phải tuyển những người tốt về làm việc, chắc chắn chịu khó làm việc, bằng không chưa kịp nuôi tốt tằm đã bị làm c.h.ế.t hết, lấy đâu ra sản lượng nữa?”

“Luôn có những người thích kéo dài công việc, tai họa tự nhiên thì thôi chứ đừng đi kiếm những người thích gây tai họa về.”

“Muốn để Chu Hiểu Hồng tới chỗ tôi làm việc không công, xem tôi có mắng c.h.ế.t cô ta hay không?”

*

Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng theo chị Thuận làm việc cả ngày, nuôi rất nhiều tằm con, còn dựng một gian tiêu độc trước khi vào phòng nuôi tằm, những dụng cụ nuôi tằm được rửa sạch sẽ rồi phơi dưới nắng gắt hẳn một buổi trưa.

Chị Thuận có cái nhìn thay đổi rất lớn đối với Tô Hiểu Mạn, gần đây còn phải làm các ô vuông cho tằm quấn kén, bởi vì bắt đầu có dịch bệnh, số tằm còn sống sót có trạng thái không tốt lắm, chị Thuận thở dài liên tục, cho rằng dù có thuận lợi nhả tơ quấn kén thì chất lượng của đám tơ tằm này cũng không được tốt lắm.

Vì thế chị Thuận giao số tằm này cho Chu Hiểu Phượng và Tô Hiểu Mạn quản lý chăm sóc nuôi nấng, để Tô Hiểu Mạn tự mày mò rồi tích lũy kinh nghiệm.

“Hai cô nuôi chúng, sau làm ô để tằm kết kén như thế nào, các cô cũng phải học.’

Đương nhiên là Tô Hiểu Mạn rất cảm tạ rồi: “Cảm ơn chị Thuận.”

Sau khi rời khỏi phòng nuôi tằm, cũng đã tới thời điểm mặt trời lặn mất rồi, Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng đi trên con đường lớn ở trong thôn, đường trong thôn trải sỏi đá, tốt hơn nhiều so với đường đất lầy lội nhưng cũng không dễ đi.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

“Có đoạn đường trong thôn tôi đang đổ thành đường xi măng.” Chu Hiểu Phượng nói: “Cha tôi nói có đường xi măng đi sẽ tốt hơn hẳn.’

Tô Hiểu Mạn gật đầu, nghĩ thầm, nếu muốn giàu có thì phải sửa đường trước, mà sửa đường là điều rất cần thiết.

Hai người sóng vai nhau đi trên đường, nghe thấy phía sau có tiếng xe đang tới gần, bóp hai tiếng còi, ban đầu vốn Tô Hiểu Mạn cũng không quan tâm lắm, lôi kéo Chu Hiểu Phượng tránh sang bên cạnh, ai biết được ngay sau đó lại nghe tiếng kêu “ Mạn Mạn” quen thuộc.

Hình như là tiếng của Tạ Minh Đồ.

Tô Hiểu Mạn quay đầu nhìn lại, thì thấy một chiếc xe vận tải nhỏ màu xanh lam, là loại xe vận tải bốn bánh, phía sau có mang theo cần cẩu, cũng coi như là loại hiếm thấy ở trong thôn, cô đưa mắt nhìn về phía ghế điều khiển.

Người ngồi trên ghế điều khiển hơi quen mắt, người nắm tay lái kia trông rất giống người đàn ông họ Tạ nào đó.



“ Mạn Mạn”

Tô Hiểu Mạn khiếp sợ: ???!!”

Hôm qua Tạ Minh Đồ mới đi học lái máy kéo như thế nào, hôm nay mới là ngày hôm sau thôi đã được thăng cấp đổi loại xe thành xe vận chuyển.

— Tạ Cẩu Tử, anh chưa có bằng lái mà đã lái đúng không?!

Xe vận chuyển dừng ở bên cạnh hai người, tài xế trên xe mời hai cô lên xe, lúc này tâm tình Tô Hiểu Mạn vô cùng phức tạp, không muốn lên chiếc xe mà người lái xe chưa có bằng lái lắm.

Tô Hiểu Mạn: “...”

Cũng không biết cái niên đại này có cần phải đi học bằng lái hay không nữa?

“ Mạn Mạn? Anh lái xe đưa hai người về nhé.”

Tô Hiểu Mạn cảm thấy Tạ Cẩu Tử có hơi quá mức tự tin, mang chút hoài nghi lo lắng không tên, vẫn cùng Chu Hiểu Phượng lên xe, sau khi lên xe còn phát hiện ở trên xe còn có người khác, chính là vị hôn phu của Chu Hiểu Phượng, Dương Trường Quế.

Mới vừa rồi Dương Trường Quế tránh trên xe không muốn để bọn họ thấy, mãi cho tới khi Chu Hiểu Phượng lên xe, mới cố tình lên tiếng, dọa Chu Hiểu Phượng sợ hãi.

Chu Hiểu Phượng: “???! Sao anh lại ở chỗ này?”

,

“Về cùng với anh Tạ, thật tốt quá Hiểu Phượng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Đây là chị Hiểu Mạn đúng không nhỉ, chị thật là xinh đẹp, đương nhiên ở trong mắt anh, thì Hiểu Phượng mới là người xinh đẹp nhất.”

Đôi vợ chồng chưa cưới này ngọt ngào tới ngấy người, đôi “vợ chồng thật” bên cạnh lại không có động tĩnh gì cả, Tạ Cẩu Tử thành thật lái xe, Dương Trường Quế đứng đắn ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại không ngừng để nói chuyện với Chu Hiểu Phượng.

Tô Hiểu Mạn thấy trên xe còn có cả Dương Trường Quế thì hơi an tâm một chút.

Ít nhất thì không phải một người không có bằng lái như Tạ Cẩu Tử tự do lái xe một mình mà bên cạnh còn có một người biết lái xe.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.