“Không sao đâu, để lần sau đi cũng được”. Tô Hiểu Mạn biết người dân ở đây đa phần đều họ Chu, lẫn nhau đều có chút quan hệ họ hàng, địa vị của nhà Chu Hiểu Phượng ở trong thôn cũng không tầm thường, nếu nhận được sự yêu thích của cả nhà họ, thì việc học tập làm việc sau này nhất định sẽ thuận lợi hơn.
Chu Hiểu Phượng vui vẻ chạy về nhà, đúng lúc gặp được Dương Trường Quế đang đi đến nhà mình. Dương Trường Quế vừa bị mẹ vợ tương lai khuyên quay trở về làm việc, nhưng trong lòng vẫn lo lắng khó chịu, đang định tìm người mua phiếu vải, ngày mai ngồi xe của chú anh vào huyện mua chút vải đỏ mang về.
Sau khi tan làm, Dương Trương Quế nhớ nhung Chu Hiểu Phượng, mẹ vợ tương lai nói hôm nay cô cắt hỏng vải đỏ nên khóc rất nhiều, dù như thế nào cũng muốn tự mình đến an ủi cô.
Ai biết mới đi đến cổng nhà họ Chu thì đã nhìn thấy Chu Hiểu Phượng tươi cười rạng rỡ chạy về, lập tức bị nụ cười của cô làm cho sững sờ tại chỗ.
“Hiểu Phượng”.
“A”. Chu Hiểu Phượng nhìn thấy Dương Trường Quế, trong lòng cũng rất vui vẻ, còn có chút ngượng ngùng: “Sao anh lại đến đây”.
“Hiểu Phượng, anh đến nói cho em, em không cần lo lắng, ngày mai anh sẽ xin nghỉ để vào trong thành mua vải.”
“Mua vải? Mua vải làm gì?” Đang trong trạng thái vô cùng vui vẻ nên Chu Hiểu Phượng còn không ý thức được rằng anh đã biết chuyện buổi sáng.
“Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626503/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.