Chương trước
Chương sau
Phiêu bạt trong khoảng không gian tràn đầy hắc ám thật lâu thật lâu, lâu đến mức không biết nơi này có điểm cuối hay không, đột nhiên trước mắt xuất hiện một tia sáng trắng, giây tiếp theo, hàng mi cong vút của cô gái đang nằm ở trên giường khẽ run rẩy, sau đó cô chậm rãi mở mắt ra.
Tô Nguyệt chớp chớp mắt, cuối cùng cô cũng xác định được mình đã thức tỉnh thật rồi, tiếp đó, hai con ngươi di chuyển một chút, cô cẩn thận, nhẹ nhàng không tiếng động mà đánh giá hết thảy mọi thứ xung quanh.
Mặt đất dưới chân gồ ghề lồi lõm, những bức tường xung quanh đều ố vàng rạn nứt, bên trên tường có dán một bức hoạ, bên dưới bức hoạ đặt một cái bàn có chân hơi khập khiễng, cạnh cái bàn thảm thương đó là chiếc tủ quần áo cũ kỹ màu đen.
Ngoại trừ những thứ này, trong phòng chẳng còn bất cứ đồ vật gì nữa.
Toàn bộ căn phòng chỉ mang tới cho người ta cảm giác—tan hoang.
Tô Nguyệt âm thầm thở phào một tiếng, mãi cho đến khi cô hoàn toàn tiêu hoá hết tất cả sự thật trước mắt, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “Hệ thống, mi còn ở đó không?”
Vừa dứt lời, trong đầu cô lập tức xuất hiện một thanh âm không biết là nam hay nữ: [ Tôi đây thưa ký chủ, chúc mừng ngài đã xuyên qua thành công, hoan nghênh đi tới thập niên 70. ]
Vậy là cô thực sự xuyên qua rồi sao? Hoá ra xuyên qua không phải một sản phẩm được tạo ra từ trí tưởng tượng của con người. Đúng là sau khi cô chết đi, lại được xuyên qua, còn chiếm được một hệ thống nữa.
Thực sự giống như những gì tiểu thuyết đã mô tả.
Cho dù ra sao thì sự thật đã bày ra trước mắt, cô không thể không tin. Bởi vì tới tận bây giờ, cô vẫn nhớ rất rõ ràng, cô bị một chiếc xe vận tải lớn mất khống chế đâm chết.
Tốc độ cùng chất lượng của chiếc xe vận tải lớn kia, không phải một con người máu thịt bình thường như cô có thể thừa nhận được, cho nên kết cục của cô chính là tử vong ngay tại chỗ.
Sau đó, linh hồn của cô nhanh chóng mà bay đi. Thậm chí trong khoảng thời gian lơ lửng trên không trung đó, cô còn nhìn thấy cảnh tượng đám người bên dưới đang hốt hoảng gọi cấp cứu, người này bấm 120, người khác cũng nhấn 120. Sau đó, bác sĩ tuyên bố cô đã tử vong, còn đắp vải bố trắng lên người cô, như một lời khẳng định cuộc đời ngắn ngủi của cô đã kết thúc ngay tại giây phút ấy.
Kế tiếp, linh hồn của cô đột nhiên chao đảo, giống như có thứ gì đó đang hút đi sinh mệnh lực của cô, cô có một cảm giác, giây tiếp theo cô nhất định sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Tô Nguyệt biết, cô đang tan biến.

Thời điểm cô đã chấp nhận số mệnh của mình mà lựa chọn buông xuôi hết thảy, đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một luồng sáng trắng, giây tiếp theo, một thanh âm lạnh băng vang lên trong đầu cô:
[Cô có nguyện ý tiếp thu Hệ Thống Vượng Phu, sau đó trở lại những năm 70 đi hoàn thành nhiệm vụ, đổi lấy một cuộc đời mới cho mình hay không?]
Tô Nguyệt căn bản không biết thanh âm trong đầu cô là thứ gì. Nhưng dưới hoàn cảnh kinh hoàng khi sinh mệnh đang càng ngày càng trôi đi mất, thanh âm này không khác gì cọng cỏ duy nhất có thể cứu mạng cô. Cuối cùng cô để bản năng của mình đưa ra quyết định.
Cô chỉ kịp nói một câu “Nguyện ý”, rồi hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Chờ tới khi cô tỉnh lại, cô đã ở trong hoàn cảnh này rồi.
Và thật sự cô đã xuyên qua.
Giờ phút này, trong đầu Tô Nguyệt vẫn là một mảnh rối rắm, câu hỏi đầu tiên của cô chính là vấn đề mấu chốt nhất cô cần phải biết: “Hiện tại tao là ai?”
Hệ thống:
[Ký chủ, hiện tại thân thể này của cô cũng tên là Tô Nguyệt, là một thanh niên trí thức một mình xuống nông thôn, địa điểm cô ấy đến chính là thôn Hàn Gia, hơn nữa, cô ấy vừa tới nơi đây được mấy ngày. Từ nay về sau cô chính là cô ấy, cô hãy thay thế cô ấy sinh hoạt ở thế giới này, tôi sẽ truyền cho cô ký ức cuộc đời của nguyên chủ.]
Ngay sau đó, Tô Nguyệt cảm thấy một đồ vật lạnh lẽo nào đó chảy vào trong đầu cô, tiếp theo là những đoạn ký ức ngắn hiện lên, khiến cho cô có thể hiểu rõ tất cả những gì nguyên chủ đã trải qua.
Sau khi xem xong những thứ này, cô lập tức nắm được toàn bộ những thông tin về nguyên chủ.
Nguyên chủ Tô Nguyệt là người thành phố S, cha mẹ đều là công nhân, trong nhà có năm người thì có tới ba đứa nhỏ. Tô Nguyệt là đứa thứ hai, bên trên cô có một anh trai, dưới cô có một em trai.
Lần này thanh niên trí thức bị phân xuống nông thôn chính là anh trai của nguyên chủ, nhưng vì cha mẹ Tô có tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, hai người ấy không nỡ để hai con trai bảo bối của mình phải xuống nông thôn chịu khổ, cho nên đã để nguyên chủ xuống nông thôn. Cũng có nghĩa là, nguyên chủ bị người trong nhà lừa tới đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.