Hàn Ái Dân hưng phấn tiếp nhận rổ. Dường như cậu đang nhìn thấy vô số tiền đang vẫy gọi mình. Tô Nguyệt đếm tiền và phiếu trong tay mình một chút, tổng cộng có mười hai phiếu, cộng thêm năm khối lẻ ba mao, cô lấy ra ba tấm phiếu, lại đếm một khối tiền, sau đó đưa chúng cho Hàn Ái Dân, nói: “Đây, Ái Dân, đây là tiền công hôm nay của em.” Hàn Ái Dân tự nhiên biết ngày hôm nay nhóc kiếm được bao nhiêu. Cậu lập tức lắc đầu, chỉ lấy ra một phiếu cùng hai mao tiền, rồi đẩy trả chỗ còn lại cho Tô Nguyệt, nói: “Chị Tô Nguyệt, làm bánh trung thu cần dầu, cần bột mì, cần đường, những thứ đó cần phải chi thật nhiều tiền. Chị cứ cầm chỗ này đi mua nguyên liệu trước đã, còn tiền về sau lại nói… sao chị có thể cho em nhiều như vậy? Chị làm nhiều như vậy cũng rất mệt mà.” Đúng thật là Tô Nguyệt không trừ đi phí tổn, cô trực tiếp dựa theo số tiền thu vào mà tính hai phần lợi nhuận, lại không nghĩ tới đứa nhỏ này ngay thẳng như vậy, nếu là người khác phỏng chừng đã sớm vui sướng hài lòng mà vội nhận lấy. Tô Nguyệt không khỏi càng thêm thích đứa nhỏ này. Phẩm tính của cậu quả nhiên rất tốt. Người như vậy đúng là đối tượng hợp tác số một. Tô Nguyệt cũng không khách khí, cô nhận lấy phiếu và tiền mà cậu nhóc đưa trả. Sau đó, cô lấy ra một bao thức ăn được bọc kín bằng giấy dầu, đưa cho Hàn Ái Dân, nói: “Vậy em cầm cái này đi, đây là món ăn hôm nay chị Tô Nguyệt làm, cũng là khen thưởng cho em. Cái này em không được từ chối đâu đấy.” Cho dù đã bị giấy dầu bọc lại, nhưng mùi hương kia vẫn cuồn cuộn không ngừng xông vào mũi, Hàn Ái Dân hít hít mũi, nước miếng cũng chảy cả ra rồi, sau đó cậu mới cười hắc hắc, nhận lấy bao giấy dầu rồi cười nói: “Chị Tô Nguyệt, vậy em không khách khí nữa, cảm ơn chị nha.” “Được rồi, không cần cảm ơn chị, em về nhà đi thôi, thứ chị bọc trong giấy dầu là bánh bao cuộn đấy, nhớ nha, ăn nóng mới ngon.” “Vâng, em đã biết.” Hàn Ái Dân vui rạo rực mà xách theo cái rổ nhanh như chớp chạy đi. Thời điểm Hàn Ái Dân về đến nhà, mọi người trong nhà đang ăn cơm, bà Hàn thấy cậu trở về, vội nói: “Tại sao giờ này con mới về, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi.”
Hàn Ái Dân còn chưa kịp ngồi xuống, vợ Hàn Lão Tam đã vội vội vàng vàng mở miệng hỏi: “Thế nào rồi em tư, hôm nay em bán thế nào? Kiếm lời bao nhiêu tiền? Thanh niên trí thức Tô kia có chia tiền cho em hay không vậy?” Khuôn mặt bà Hàn lập tức đanh lại, bà lên tiếng trách mắng: “Con quan tâm chuyện đó làm gì? Lại còn tích cực như thế? Công việc này là do thằng tư cực cực khổ khổ đi làm, tiền cũng do nó kiếm được, chẳng lẽ con còn muốn lấy tiền của nó?” Vợ Hàn Lão Tam thấp giọng lẩm bẩm nói: “Chúng ta đều là người một nhà mà, ai kiếm được tiền cũng phải giao cho mẹ, tiền em tư kiếm được không phải cũng mang về nhà mình sao?” Bà Hàn mặc kệ cô ta, bà xới đầy một bát cơm đưa cho Hàn Ái Dân giục cậu nhanh ăn đi. Đứa nhỏ này chạy cả một ngày, giữa trưa khẳng định cũng không ăn, hiện tại chắc nó đã đói lả rồi. Đúng là Hàn Ái Dân đã đói lả rồi, nhưng cậu cũng không vội ăn, cậu lấy ra bao giấy dầu Tô Nguyệt vừa mới cho, đưa tới tay bà Hàn, nói: “Mẹ, đây là thức ăn chị Tô Nguyệt vừa mới cho con, nói là khen thưởng con. Mẹ đi hâm nóng lại một chút, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn đi.” Lời này vừa nói ra, tầm mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bao giấy dầu, đặc biệt là bọn nhỏ trong nhà, đôi mắt chúng đã tỏa sáng long lanh rồi. “Tiểu Tô khách khí quá, còn cho con đồ ăn nữa.” Bà Hàn vui tươi hớn hở, mở ra bao giấy dầu, lộ ra ba cái bánh bao cuộn màu trắng ở bên trong, mặt trên còn có từng vòng nhân màu đỏ, nhìn thật giống một đoá hoa, đúng là đẹp tới loá mắt. Hàn Ái Dân giải thích: “Mẹ, chị Tô Nguyệt nói cái này gọi là bánh bao cuộn nhân đậu đỏ.” Vợ Hàn Lão Nhị cười khen: “Mẹ, bánh bao cuộn này thật đẹp, giống như một đóa hoa, Thanh niên trí thức Tô vô cùng khéo tay nha.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]