Một chút công điểm đó còn không đủ cho Hàn Ái Dân ăn cơm, nhưng cậu không đi không được. Nếu cậu không đi, bằng không chị dâu hai với chị dâu ba nhất định sẽ cảm thấy bọn họ nuôi người rảnh rỗi trong nhà, nhóc sống cũng không được yên ổn.
Kỳ thật, chuyện mà Hàn Ái Dân thích làm nhất chính là giúp mẹ lên trấn trên bán mấy thứ như là trứng gà. Cậu cảm thấy việc này cực kỳ thú vị, kể cả khi phải đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ, nhóc cũng không cảm thấy mệt. Nhưng trong nhà phải mất một khoảng thời gian dài, cậu mới chờ được một lần mẹ nhờ mình lên trấn trên bán đồ vật hoặc mua chút đồ gia dụng mang về. Điều này luôn là nỗi tiếc nuối sâu sắc trong lòng cậu.
Hiện tại thanh niên Tô để cho cậu hỗ trợ cô đi bán đồ vật. Nhóc con một trăm lần nguyện ý, đó mới chỉ tính trên sở thích thôi đó, còn chưa tính tới chuyện có thể kiếm tiền đâu.
Tối hôm qua, Hàn Ái Dân cũng được ăn bánh trung thu mà thanh niên trí thức Tô đưa cho anh cả. Loại bánh trung thu này, từ trước tới giờ cậu chưa từng nhìn thấy, càng chưa từng nếm thử, nhưng lại mỹ vị đến mức người ta muốn cắn cả đầu lưỡi của mình. Nếu bánh trung thu ngon như vậy mà bán không ai mua, chắc chắn người ta gặp quỷ cả rồi.
Hàn Ái Dân thực sự tin tưởng, bánh trung thu này nhất định có thể bán rất chạy.
Bởi vì món bánh trung thu này, Hàn Ái Dân cực kỳ kính nể Tô Nguyệt. Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-vuong-phu-sinh-hoat/1082333/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.