Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Tôi đeo găng tay rồi, không sao đâu."
"Bằng không tôi ôm em lên?"
Phía sau lại truyền tới tiếng cười của mấy người phụ nữ, Mục Băng Oánh ngay lập tức quyết định, nắm lấy khung cửa xe, đạp lên bàn đạp bên cửa phụ, chân vừa mới rời khỏi mặt đất, cổ tay đã bị người đàn ông nắm chặt, cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị một lực không thể kháng cự kéo vào trong xe.
Sức lực cũng rất lớn.
Mục Băng Oánh nghĩ thầm.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Trường Dật: Nắm được tay vợ rồi~
Người đàn ông rất có lễ độ, thấy cô đi lên, liền thu tay về, không dừng lại thêm một giây.
Mục Băng Oánh vịn vào ghế ngồi vững vàng, lúc trước khi đi xe buýt, cô đều ngồi ở vị trí phía sau, đây là lần đầu tiên cô ngồi được ở đằng trước.
Qua ô cửa kính rộng, cô có thể thấy được xóm làng thân thuộc bên những cánh đồng bát ngát, thấy được những người quen thuộc gần gũi.
Từ trên cao nhìn xuống, nụ cười rạng rỡ và vẻ nhiệt tình trên mặt mỗi người họ càng thêm rõ ràng.
Quân nhân có thể tự do lái xe quân đội, điều kiện hẳn là không tồi, nếu nói ra thì đúng thực là sẽ được coi trọng, nhưng hiện tại, căn bản mọi người còn không hiểu rõ người này, thậm chí anh có phải là quân nhân không cũng không chắc, bối cảnh gia đình gì đó lại càng không biết gì.
Chỉ có thể nhìn ra là dáng dấp ngoại hình ảnh rất tốt, người cả thôn đã nhiệt tình như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-vo-ca-my-nhan-bi-benh-trong-dai-vien/4283994/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.