Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thôn dân hô lên một câu, đám người lập tức quay đầu, liền trông thấy Thẩm Thông và Hách Tùy Vân đang bước nhanh tới.
Cố Trường Dật tiến lên đón, đỡ lấy người thầy đã từng dạy anh: "Thầy, đã lâu không gặp."
"Trường Dật thật sự lớn rồi." Hai mắt Thẩm Thông nóng ẩm, nhìn cậu học trò duy nhất không ngừng liên lạc với ông lúc ông gặp nạn, nhiều lần giúp đỡ, cuối cùng còn tự mình thăm ông, trong lòng vô cùng cảm động: "Thầy nghe nói con vừa mới ra viện, vết thương trên người đã tốt rồi chứ?"
Cố Trường Dật gật đầu: "Không có gì nghiêm trọng, cơ bản đều ổn rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Thẩm Thông vỗ bả vai cường tráng của anh, mặt mũi tràn đầy vui mừng quay sang bên cạnh: "Băng Oánh, đây chính là Cố Trường Dật mấy ngày trước bác nói với cháu, cháu xem một chút, thế nào?"
Hách Tùy Vân cười nói: "Ấy, sao bác lại hỏi như vậy, Băng Oánh vẫn còn là cô gái nhỏ, bác hỏi thế này thì con bé biết trả lời như nào."
Lúc trước người đàn ông kia nhìn, Mục Băng Oánh chỉ cảm thấy có chút không được tự nhiên, đến bây giờ bị cả thôn nhìn chằm chằm, cô cảm giác như trên đầu có mặt trời chiếu thẳng xuống, toàn thân nóng lên: "Mọi người đừng đứng ở chỗ này phơi nắng nữa, trở về đi thôi."
Làm cho một vòng người xung quanh ai cũng bật cười.
Dù sao Mục Băng Oánh là người họ Mục, nếu thật sự có thể gả cho người có năng lực, thì mấy người trong tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-vo-ca-my-nhan-bi-benh-trong-dai-vien/4283992/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.