Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Oánh Oánh, em cười vậy là đúng rồi, không cần thiết phải tức giận với bọn họ làm gì.”
“Đúng đó, Hồng Thù từ nhỏ đến lớn đều không bằng con về mọi mặt. Sau này lấy chồng, chắc chắn con bé vẫn sẽ không bằng con.”
“Đó là đương nhiên, tuy rằng sức khoẻ Oánh Oánh không tốt, đã hai mươi hai tuổi rồi, không thể xuống ruộng làm việc, không có công việc trong thành, không những không kiếm được tiền mà còn phải thường xuyên đến bệnh viện tiêu tốn, nhưng chắc chắn vẫn có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn Thường Văn Đống.”
Mọi người trong thôn ngày ngày nói chuyện phiếm cùng nhau, có người nói năng bộp chộp, cũng có người rất biết cách ăn nói. Chặn miệng không cho họ nói xấu, mà họ vẫn có thể nói móc mỉa, ngoài mặt tung hô nhưng ẩn sâu bên trong là xỉa xói, là hạ thấp, khiến người nhà họ Mục không tìm ra được khuyết điểm.
Huống hồ, Lý Hồng Thù quả thực đã kết hôn, gả cho con trai của phó thư ký công xã. Có không ít những người ỷ lại vào công xã, những thành viên thuộc quyền quản lý của công xã muốn biểu hiện tốt trước mặt Hồ Diễm Thu và Lý Hồng Thù.
Đây cũng là nguyên nhân lớn giải thích tại sao tiệc cưới của Lý Hồng Thù lại được bày ra.
Mục Băng Oánh cười nói: “Cũng mong được như thím nói ạ.”
Khuôn mặt người phụ nữ vừa nói móc mỉa kia bỗng chốc cứng ngắc, chép miệng mấy lần vẫn không nói được lời nào, cảm giác đánh một đấm vào bông gòn, mà bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-vo-ca-my-nhan-bi-benh-trong-dai-vien/4283988/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.