Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mục Giang Ba khiêng một chiếc bàn vuông, đặt để trước cửa lớn.
Mục Đức Hậu ôm tấm ảnh bốn người trưởng bối đã mất, cung kính đặt lên bàn, mặt chính đối diện với trung tâm của tiệc cưới.
Đổng Quế Hồng cầm một mảnh vải trắng, treo lên quanh khung ảnh.
Ảnh vừa bày lên, đối diện đã truyền đến những tiếng loảng xoảng của chậu và nồi khi rơi xuống đất.
“Anh hai! Sao anh lại mang ảnh của tổ tông ra vậy!”
“Ôi trời! Ôi trời ơi! Đức Hậu à, anh đang làm cái gì vậy, sao lại có thể lấy những thứ này ra được!”
“Còn treo vải trắng nữa, ông cố nội của tôi ơi, này là muốn lật tung trời hay gì!”
“Cái này, cái này. Nhà Hồng Chu tổ chức hôn lễ, sao các người lại treo vải trắng, lập bàn thờ vậy. Thật là càn quấy quá!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vây xung quanh.
Hồ Diễm Thu nhìn chằm chằm vào bàn thờ, những khớp tay nắm chặt rổ của bà ta đã sắp chật khớp luôn rồi.
Sắc mặt Lý Hồng Thù khó coi đến không còn từ nào tả nổi, tức giận nhìn tấm ảnh trên bàn thờ, chưa đến hai giây đã lập tức rời đi, cô ta căn bản không dám nhìn thẳng vào những người già đã mất trong tấm ảnh, trong lòng cảm thấy vô cùng xui xẻo.
Lúc này toàn bộ người nhà họ Mục đều rất bình tĩnh, ngay cả Đổng Quế Hồng ngày thường tính khí nóng nảy dễ nổi giận cũng rất bình tĩnh, bà liếc mắt nhìn trưởng thôn: “Sao lại gọi là càn quấy, ông ở trước mặt tổ tông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-vo-ca-my-nhan-bi-benh-trong-dai-vien/4283980/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.