Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Vũ Quyên nói với mọi người, mọi nghe trong nhà nghe được cũng đi ra.
Mục Băng Oánh hiểu rõ chị dâu đang nói chuyện với mình.
Tất cả mọi người không ai nói gì.
Có thể Vương Vũ Quyên là bởi vì cơn giận trứng muối vừa rồi chưa tiêu tan, cũng có thể là tích tụ quá lâu, cô ấy nhìn Mục Băng Oánh nói: “Oánh Oánh, hôm nay Lý Hồng Xu đang đụng chỗ đau của em để ép em, ngày mai lại ngày kia sẽ có Trương Hồng Xu, Vương Hồng Xu. Chỉ cần em chưa kết hôn, em sẽ không thể sống yên ổn, ngoại hình và dáng người của em đều nổi bật trong toàn công xã nhân dân, ngay cả khi em lấy người trong thị trấn, em cũng không kém gì so với những đứa trẻ được nuôi dưỡng bằng kem bảo vệ da hàng ngày, chỉ cần em thật sự muốn tìm, ngày mai chị sẽ nhờ nhà mẹ đẻ chị họ em đi sắp xếp cho em.”
“Cô có ý gì? A? Cô có ý gì?”
Đồng Quế Hồng cầm một quả trứng trong tay xông vào: “Cái gì nghiêm túc nghĩ, ý cô là gì, ý cô là Oánh Oánh nhà chúng tôi không thực sự muốn tìm? Oánh Oánh không kết hôn không chỉ khiến người ngoài chướng mắt, mà còn cô nữa à?”
Mục Băng Oánh đứng dậy ngăn mẹ lại: “Mẹ đi luộc trứng, cắt thành từng miếng dọn lên, mọi người nếm thử muối đủ vị chưa?”
“Cắt cái gì mà cắt!” Đồng Quế Hồng không những không đi mà còn xích lại gần con dâu: “Cô không thích ăn trứng muối. Con gà tôi mua bằng tiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-vo-ca-my-nhan-bi-benh-trong-dai-vien/4283968/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.