Lúc Tô Hồi trở về, Trương Bảo Quốc đã luộc khoai lang xong. Cậu bé biết nấu cơm, mặc dù không biết làm nhiều món, nhưng việc thêm nước vào nồi, bỏ ngũ cốc, bỏ khoai lang sống thì cậu bé vẫn biết.
Thấy cô quay về, bốn đứa trẻ đều thở phào.
Trương Bảo Quốc: “Mẹ, mẹ còn không về là trời tối mất.”
Tô Hồi bỏ đồ xuống: “Nếu như trời tối, các con cứ thắp đèn, không sợ lãng phí đèn dầu đâu.”
Cô móc ra một nắm kẹo: “Đây là của một anh thanh niên trí thức mà mẹ gặp trên đường cho các con đó, các con mỗi người hai viên.”
Lại có kẹo!
Bốn đứa bé nhìn bao bì chưa từng được thấy, dè dặt cầm lên.
Lấy được kẹo, từ phản ứng cũng có thể nhìn ra được chút tính nết của bốn đứa bé.
Trương Bảo Quốc lấy được hai viên kẹo, rất quý trọng chúng. Nhìn bao bì xinh đẹp, cậu bé cẩn thận bóc ra, nhét kẹo vào trong miệng, cẩn thận ngậm kẹo, không muốn ăn quá nhanh, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Trương Vệ Quốc lấy được hai viên kẹo của mình, không nhìn lâu, bóc ra một viên bỏ vào miệng, nhai răng rắc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tu-tu-si-thanh-qua-phu/3933585/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.