Đậu phộng rang và đậu nành rang thì còn dễ có nhưng thực sự không có khoai lang khô và hạt bí đỏ. Cô còn định về thành phố mua một ít.
“Mẹ, mẹ tới thật đúng lúc, lát nữa mẹ lấy hai con cá này về đi.” Thôn bọn họ có chia cá, thôn Liễu bên cạnh tuy rằng cũng có một con sông chảy qua nhưng là một con sông chảy xiết, hầu như không thể bắt được con cá nào, các đầm lầy đã bị lấp để làm ruộng nước.
“Mẹ không cần cá của con.”
Làm sao Điền Tư Di có thể lấy chứ.
Tô Hồi cũng không tranh cãi với bà, đưa bà đến một lu nước trong nhà bếp để xem xét, nơi đó có ba con cá đang tung tăng vẫy đuôi coi bộ rất thoải mái.
“Con đã đến vũng nước để bắt một ít cá, còn có hai con này, mẹ lấy về đi.”
Điền Tư Di vẫn không lấy: “Con giữ lại đi, cho cháu ngoại mẹ ăn. Bốn đứa lận mà, sức ăn của chúng nó nhiều lắm.” Bà mới có hai đứa cháu, còn có bốn người bọn họ, sao bà có thể lấy đồ của con gái mình.
Sau khi thuyết phục, cuối cùng bà cũng chỉ đồng ý lấy con nhỏ nhất.
Tô Hồi: “...”
Xem ra là phải tìm một việc kiếm sống mới được, không có một cái lý do đứng đắn, lấy ra một số thứ cũng phiền phức.
Hay là cô học hỏi từ Tô Thiển Minh và trở thành một bác sĩ chân trần nhỉ? Không có biên chế, không có tiền lương nhưng ai đau đầu đi lấy thuốc thì đều sẽ được trả tiền thuốc hoặc là vài hào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tu-tu-si-thanh-qua-phu/3933582/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.