Những đứa bé trong nhà luôn được nuôi thả, đứa lớn trông đứa nhỏ, trước giờ đều như vậy. Bây giờ nói gì mà giúp chăm sóc, không cảm thấy đã quá muộn sao? Lý Mãn Phân bực bội: “Dọn ra ngoài thì mấy đứa phải xây nhà, xây nhà tốn nhiều tiền, có số tiền đó thì nhà mình có thể xây thêm phòng.”
Con trai nhỏ cũng sắp kết hôn rồi, bà ta đang lo phòng ốc trong nhà không tiện lắm.
Lời này thì con trai thứ hai trái lại không nói sai, phòng ốc trong nhà thật sự không đủ ở.
Con thứ hai mất rồi, bà ta đau lòng khổ sở, nhưng dẫu sao con người cũng phải luôn nhìn về trước.
Trương Căn buồn bực hỏi Tô Hồi: “Con nghĩ thế nào?”
Đây mới là người đứng đầu một nhà, Tô Hồi rũ mí mắt, sờ tóc của con trai lớn bên cạnh: “Con nghe bố đứa nhỏ, con sẽ trông nom mấy đứa bé. Có nhà của mình, sau này chúng cưới vợ cũng dễ hơn.”
Trương Căn gật đầu: “Có lý lắm, vậy cứ làm vậy đi.” Đây chính là đồng ý.
Ông có ba đứa con trai, bây giờ ba con trai đều ở cùng nhau. Trong nhà có bốn gian, ông và bạn già một gian, nhà con trai lớn một gian, nhà con trai thứ hai một gian và con trai nhỏ nhất vẫn chưa lập gia đình, một mình ở một gian. Gian phòng đó còn tạm thời làm phòng chứa đồ lặt vặt, quả thật không thừa chỗ ở.
Bây giờ đứa con lớn nhà thằng hai đã mười tuổi, qua mấy năm nữa sẽ nói chuyện cưới xin, đến lúc đó sẽ ở đâu?
Vốn dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tu-tu-si-thanh-qua-phu/3933545/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.