Ruộng lúa mì nằm ở chỗ cổng đại đội, nơi này có một khối đất trống rộng bằng nửa sân bóng rổ, đất ở đây được nện mạnh xuống, lúc giẫm lên mặt đất cơ bản không dậy nổi bụi. 
Trên ruộng lúa mì đã có rất nhiều thôn dân ở đấy. 
Bọn họ nhìn thấy thanh niên trí thức đi tới, bình phẩm bọn họ từ đầu đến chân. 
“Mấy thanh niên trí thức này nhìn qua tuổi tác không lớn, cô nhìn kìa, tay nhỏ chân nhỏ, nhất định chẳng làm ăn được gì, lát nữa mặt trời ló rạng chẳng phải bị phơi đến khóc.” 
Chuyện thanh niên trí thức ngày đầu tiên ra ruộng làm việc bị phơi nắng đến khóc là chuyện xảy ra vào hai năm trước, nhưng người thanh niên trí thức kia đã sớm dựa vào quan hệ trong nhà quay về thành phố. 
Cô ta đi rồi thì hết chuyện, nhưng mỗi lần có thanh niên trí thức mới tới, chuyện cô ta ra ruộng bị phơi nắng đến khóc sẽ bị các bà các thím lôi ra kể một lần. 
“Khóc thì khóc thôi, liên quan gì đến cô đâu, chẳng qua dáng dấp mấy nữ thanh niên trí thức mới tới này rất xinh đẹp.” Người nói chuyện đầu tiên bị phản bác, lời nói của người sau nhận được sự ủng hộ của không ít người. 
Không đúng à, lần này có ba nữ thanh niên trí thức đến, dáng dấp mỗi người trong đó đều không kém, Giang Hựu Đào là xuất sắc nhất. 
“Mọi người nói xem mấy cô nhóc này có thể kiên trì bao lâu?” Nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn, ngoại trừ mấy người cá biệt tương đối bướng bỉnh, phần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tro-thanh-quan-chung-an-dua/461657/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.