Ứng Triều Vinh rũ mắt thu hồi ánh mắt, nói đơn giản tóm tắt qua: “Hựu Đào về, tối nay con bé phải xuống nông thôn, cha gọi chị về cùng ăn bữa cơm đoàn viên.” 
Sắc mặt Ứng Thái Hà lập tức thay đổi, còn mẹ chồng cô ấy vốn dĩ xụ mặt lại cười nói. 
“Hừ, người thành phố cũng chẳng có gì tốt cả, ông thông gia tốn nhiều công sức như thế để chị cô đi ăn lương thực nhà nước, vòng đi vòng lại, chẳng phải con gái chị cô vẫn phải xuống nông thôn làm nông dân đó sao… Còn chẳng bằng lúc trước đưa suất tuyển công nhân cho cô, có phải bây giờ cô ăn lương thực nhà nước, Tiểu Tông, Tiểu Văn đi ra ngoài cũng có thể khiến người ta xem trọng, liếc mắt một cái có đúng không?” 
Sắc mặt chị em hai người cực kỳ khó coi, Ứng Thái Hà hung hăng trừng mắt nhìn qua mẹ chồng của cô ấy, không tiếp lời bà ta mà quay đầu nói với Ứng Triều Vinh: “Chị biết rồi, em về trước đi, bây giờ chị bận không qua được, buổi tối chị sẽ qua tiễn Hựu Đào.” 
Ứng Triều Vinh nhìn thoáng qua mẹ chồng của Ứng Thái Hà, hướng bà ta gật đầu một cái, sau đó rời đi. 
Sau khi chị cả qua đời, chị hai nhận lấy phần lớn trách nhiệm, thường xuyên đưa đồ, đưa tiền về nhà, vì thế ngày tháng chị hai ở nhà chồng trôi qua cũng không quá tốt. 
Ứng Triều Vinh đi xa, mặt mẹ chồng Ứng Thái Hà lại dài thượt ra, vừa đi vào bên trong sân, vừa lớn tiếng nói. 
“Ăn cây táo, rào cây sung, sợ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tro-thanh-quan-chung-an-dua/461637/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.